Chương 8: “Mộng có kiếp phù du tướng, kiếp phù du tức mộng cùng.”

Yến Tư Kỳ kéo tay cậu, dắt cậu về lớp, bạn học trên hành lang thấy hai người bọn họ dắt tay nhiều không trách, chỉ là khó tránh khỏi sẽ phát ra tiếng cười trêu chọc.

Trở lại chỗ ngồi, trên mặt bàn của Tống Ngu đã có một xấp bài thi, sắc mặt của cậu tức khắc suy sụp xuống dưới “Tớ chỉ không học một tiết tự học buổi tối với một buổi sáng thôi mà!”

Bạn cùng lớp đồng tình mà nhìn cậu, như là đang nói, sao cậu vẫn chưa quen.

Yến Tư Kỳ giúp cậu đem bài thi phân loại rõ ràng, sau đó ghé sát vào bên tai Tống Ngu, nhẹ giọng nói: “Cậu biểu hiện tốt, tớ cho cậu coppy.”

Nhìn ánh mắt kích động đen tối của Yến Tư Kỳ liền biết hắn suy nghĩ đang suy nghĩ việc gì đó không đứng đắn, Tống Ngu liếc hắn một cái, “Phi, không biết xấu hổ.”

Yến Tư Kỳ tức khắc nghiêm trang, “Tớ nói cậu chăm chú nghe giảng bài, cậu suy nghĩ cái gì?”

Tống Ngu mắt trợn trắng, mặt đối với tường, không để ý tới hắn. Bất quá cậu rất nhanh liền quay đầu lại: “Yến Tư Kỳ, vừa rồi cậu với La Gia Duệ làm gì ở cửa vậy?”

“Giáo viên môn sinh kêu tớ nói cho cậu ta biết về tài liệu mà đi học cần có, cậu ấy nói không nhớ được, tớ trực tiếp đưa sách phụ đạo cho cậu ấy luôn, làm mẫu để cậu ấy đi mua.”

Tống Ngu gật đầu “Ò.”

Yến Tư Kỳ chống má trái nghiêng đầu xem cậu: “Ò cái gì? Bảo bối ghen tị?”

Tống Ngu nhăn mũi lại: “Đồ tự luyến.”

Một khi biết được đang ở trong cuốn sách, liền nhịn không được chú ý những điều liên quan đến cốt truyện nhiều một chút, thế cho nên làm Tống Ngu theo bản năng xem nhẹ nhàn nhạt chua xót dưới đáy lòng.

Đoạn vừa rồi trong sách cũng có, có thể nói đó là lần tương tác đầu tiên giữa vai chính công và thụ.

Sau khi Yến Tư Kỳ cho La Gia Duệ mượn sách, La Gia Duệ lại trực tiếp trốn học ra cổng trường, cùng mấy tên côn đồ không học vấn không nghề nghiệp từ trường THPT số 5 đánh nhau. Bị thương khắp nơi không nói, còn đem cặp sách ném đi, sách phụ đạo của Yến Tư Kỳ tự nhiên không được trả lại.

Hai người bởi vậy mà có lần xung đột đầu tiên, Yến Tư Kỳ không thích nói không giữ lời, tính cách côn đồ như La Gia Duệ, La Gia Duệ cũng chán ghét kiểu người nghiêm trang, chuyện bé xé ra to như Yến Tư Kỳ. Hai người nhìn nhau không vừa mắt, nhưng đó cũng là lời dẫn cho những giao thoa sau này.

Tống Ngu nằm lên bàn, nhìn bức tường trắng bóc trước mặt, không biết là ai ở trên tường dùng bút bi viết chữ.

“Mộng có kiếp phù du tướng, kiếp phù du tức mộng cùng.”

(Này hình như là câu thơ của tác giả nào đó nhưng Mị không biết đâu! Dịch sơ sơ thì có nghĩa vậy nè:

"Giấc mơ mang dáng dấp của cuộc đời trôi nổi, và cuộc đời trôi nổi cũng giống như giấc mơ.")

Tống Ngu ngơ ngẩn nhìn, sau một lúc lâu khẽ cười, cậu xác thật có chút phân không rõ, cậu rốt cuộc là sống ở trong mộng, hay là cảnh trong mơ biến thành hiện thực.