Chương 9

Giờ nghỉ trưa, Đinh Thạc đề nghị đi quán ăn Tiểu Ngư ăn cơm, không có ai phản đối cả, vì thế đoàn người cùng ra cổng trường. Mỗi khi đến giờ cơm, trước cổng trường sẽ xuất hiện đủ loại quán ăn vặt, mì căn nướng, trứng gà rót bánh, cơm hộp, bánh rán giò cháo quẩy……

Rất nhiều học sinh vây quanh mua ở nơi đó, vây quanh trái phải đến tận ba lớp.

Mọi người chui ra từ trong đám người, đi vào phố ăn vặt, lúc này quán Tiểu Ngư cũng là kín người hết chỗ. Bên trong quán ăn có một cái quầy lớn, bên trong là một đống thố cơm hình vuông, đựng các món ăn khác nhau, đều là do mẹ Tống nhân lúc thời gian nghỉ trưa của học sinh vội vàng làm tốt, vẫn còn toả khói, thơm ngào ngạt rất mê người.

Bọn học sinh đứng ở trước quầy gọi món, mẹ Tống liền cầm hộp đồ ăn múc từng muỗng cơm, mỗi một muỗng đều rất vững chắc. Phải nói là cách ăn cơm này cũng không khác nhà ăn mấy, nhưng quán ăn Tiểu Ngư ngon hơn hẳn, hơn nữa món ăn đều được đổi mỗi ngày, có thể ăn nhiều món mới. Trọng điểm là phân lượng đủ, so sánh với dì trong nhà ăn quả thực hào phóng hơn rất nhiều.

“Dì Tống!”

“Mẹ.”

Mẹ Tống vừa nhấc đầu thấy mấy người, trên mặt hiện lên tươi cười “Bạn của Tiểu Ngu tới nha, Tiểu Ngu, con mau dẫn bạn học lên lầu ngồi đi, ăn cái gì lát nữ mẹ đưa lên cho.”

Đinh Thạc cười nói: “Món ăn mặn là sườn heo chua ngọt, ớt xanh xào thịt, thức ăn chay thì cà chua xào trứng cùng rau xanh xào. Dì Tống không cần gấp, dì đang vội, chúng con có thời gian.”

Quán ăn Tiểu Ngư cũng có món rau xào, chỉ là bọn học sinh vì đuổi kịp thời gian phần lớn đều ăn thức ăn nhanh.

“Được rồi, dì nhớ kỹ, Tiểu Ngu mau dẫn bạn con lên lầu đi.” Mẹ Tống vừa nói vừa dùng cái muỗng lớn múc một dĩa sườn heo chua ngợt lớn để sang một bên, món này bán chạy, nếu không giành phần trước, chờ đến lát nữa liền không còn. Còn mấy món khác làm nhanh, đến lúc đó xào cũng kịp.

Tống Ngu gật gật đầu, mang theo mấy người lên lầu, trên lầu là một cái gác nhỏ, được mẹ Tống thu thập một chút, cải tạo thành một phòng, phòng khách và phòng vệ sinh cũng có hết. Ngày thường buôn bán quá trễ cũng không về nhà mà ngủ ở đây. Dù sao Tống Ngu cũng ở trong kí túc xá, mẹ Tống một người cái gì cũng chấp nhận được.

Tống Ngu ngựa quen đường cũ tìm được bàn gấp, kê ở phòng khách, lấy ra bốn cái ghế nhỏ, để bọn họ ngồi xuống, rồi bật TV lên.

Tống Ngu nói: “Mọi người xem TV trước đi, tớ xuống phụ mẹ, thuận tiện lấy chén đũa.”

Đinh Thạc cùng Điền Văn Hiên đều ok.

“Để tớ giúp cậu.” Yến Tư Kỳ đứng dậy.

Tống Ngu vỗ vỗ bả vai của hắn, đem hắn ấn trở về, “Không cần, cậu ngồi yên ở đây.”

Sau khi Tống Ngu xuống lầu, Điền Văn Hiên nói: “Sao tớ cảm thấy Tống Ngu rầu rĩ không vui ấy nhỉ.”

Đinh Thạc cũng nhíu mày “Đúng vậy, nguyên buổi sáng hôm nay không thấy cậu ấy cười cái nào, anh Kỳ, hai ngươi cãi nhau à?”

Yến Tư Kỳ thật sâu mà nhìn bóng Tống Ngu rời đi, sau một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt, mặt vô biểu tình, ánh mắt nặng nề.

Thấy sắc mặt Yến Tư Kỳ cũng không tốt lắm, Đinh Thạc cùng Điền Văn Hiên liếc nhau, nhún nhún vai, lấy điều khiển từ xa tùy tiện tìm bộ phim truyền hình để xem.

Đại khái qua hơn mười phút, mẹ Tống cùng Tống Ngu bưng đồ ăn lên đây.

Trên bàn bày ra bốn dĩa đồ ăn nóng hổi, màu sắc bắt mắt, còn có một thố cơm lớn, mẹ Tống biết những cậu nhóc mười sáu mười bảy tuổi đang phát triển cơ thể, ăn rất nhiều, dứt khoát lấy đầy một thố muốn ăn bao nhiêu thì ăn.

Mẹ Tống cười, đặt tay lên tạp dề xoa xoa “Được rồi, ăn đi, có việc gì Tiểu Ngu kêu mẹ nhé.”

“Vâng con biết rồi.”

Mấy người đang ăn cơm, Đinh Thạc một bên ăn một bên cảm thán, “Tay nghề của dì Tống tuyệt cú mèo, đồ ăn bình thường sao có thể làm được món ngon như vậy, so với mấy món này, nhà ăn quả thực là nấu cơm heo.”

“Tớ nói rồi, nhận thầu nhà ăn khẳng định đều là họ hàng của nhà hiệu trưởng.” Điền Văn Hiên chọc chiếc đũa phun tào “Thương nhân vô lương, chỉ muốn kiếm tiền đâu thèm quan tâm đến học sinh chúng ta.”

Đinh Thạc tức giận đập bàn: “Nhà tư bản ác độc! Cá mè một lứa, không có gì tốt!”

Yến Tư Kỳ mí mắt run lên, “Ách” một tiếng, “Ăn đều ngăn không được miệng của cậu.”

Đinh Thạc cùng Điền Văn Hiên hậm hực nhắm miệng lại, Yến Tư Kỳ ngày thường rất hiền hoà, nhưng trên người hắn có cổ khí chất tự phụ, mấy người Đinh Thạc đều có thể đoán được gia cảnh giàu có cao quý của hắn, đặc biệt lúc Yến Tư Kỳ không cười, biểu tình liền sẽ trở nên lạnh lùng, rất có cảm giác áp bách.

Bọn họ ngừng nói bừa, chán muốn chết mà xem phim truyền hình.

Yến Tư Kỳ gắp cho Tống Ngu một cục xương sườn, đặt ở trong chén cậu. Thần sắc Tống Ngu vẫn luôn uể oải, một bộ dáng không có tinh thần, lấy đũa chọc cơm, nửa ngày cũng không ăn một miếng.

“Làm sao vậy, không muốn ăn?” Yến Tư Kỳ thấp giọng hỏi.

Tống Ngu lắc đầu, lại gật đầu “Không muốn ăn.”

Cậu không muốn suy nghĩ về cốt truyện và nhân vật nữa, nhưng nó cứ luôn xuất hiện trong đầu cậu, phân đoạn phức tạp đan chéo thành một tấm lưới lớn, cậu bị cuốn vào trong đó, kín không kẽ hở, cơ hồ muốn hít thở không thông.

------------------------------------------

Sắp ngược rồi :<