Chương 7: Một cơ hội

Ngày hôm sau, khi Tống Ngu tỉnh dậy đã mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, cơ thể được Yến Tư Kỳ tắm rửa sạch sẽ, cơn sốt cũng biến mất, tinh thần sảng khoái, thập phần thoải mái.

Yến Tư Kỳ đã đi học, trên bàn để lại tờ giấy.

——【 cháo ninh ở trong nồi, uống từ từ coi chừng bỏng, còn có bánh bao và trứng gà. Không cần đi học, tớ giúp cậu xin nghỉ, giữa trưa chờ tớ quay về. 】

Tống Ngu cười cười, bạn trai tốt như vậy đi đâu tìm?

Cậu múc một chén cháo, ngồi ở bàn ăn cái miệng nhỏ thổi khí, trong đầu lại suy nghĩ chuyện ngày hôm qua, cậu nhớ tới học sinh chuyển trường kia, còn có giấc mơ như thật như ảo đó.

Trong mộng Yến Tư Kỳ thành bạn trai của người khác, còn cùng học sinh chuyển trường trải qua nhiều chuyện thú vị lại khó quên như vậy, kết cục của chuyện xưa ấy, bọn họ còn kết hôn, giống như tiểu thuyết có kết HE, hoàng tử cùng hoàng tử sinh hoạt bên nhau hạnh phúc mãi mãi.

Tối hôm qua khi cậu ý thức được bản thân là xuyên sách, theo bản năng cậu liền muốn trốn tránh.

Ai có thể mạnh hơn cốt truyện được, vai chính thụ trong sách đã chuyển trường về đây, làm vai chính công Yến Tư Kỳ nhất định cũng sẽ dựa theo cốt truyện đã được thiết lập sẵn tiếp tục đi theo thôi.

Người khác có lẽ sẽ cố gắng vượt qua khó khăn, nhưng Tống Ngu chỉ biết nằm khi đối mặt với khó khăn.

Cậu thậm chí còn không được tính là người qua đường, đột ngột và thừa thãi, cũng nên nhường ra không gian cho vai chính công và thụ.

Về tương lai của cậu cùng Yến Tư Kỳ, Tống Ngu không nghĩ tới, cậu sớm đã chết, thời gian trong thế giới này giống như là tặng kèm, cho nên cậu chỉ sống ngay phút giây này, ai biết sắp tới thế nào.

Chỉ là hiện tại cậu vô pháp ức chế mà nhớ tới những điểm tốt của Yến Tư Kỳ, Yến Tư Kỳ ôn nhu, săn sóc, cẩn thận. Cậu chưa từng ý thức rõ ràng như vậy, cậu thích Yến Tư Kỳ, đặc biệt thích.

Tống Ngu nuốt từng ngụm cháo ấm áp vào trong bụng, hương vị thơm ngon, ngọt ngào, tất cả đều truyền đến đầu quả tim.

Tống Ngu nghĩ có lẽ cậu không nên đầu hàng sớm như vậy. Nói không chừng đó chỉ là một giấc mộng, một sự phán đoán lung tung khi cậu phát sốt.

Nếu cậu từ bỏ Yến Tư Kỳ như thế thì sẽ rất bất công đối với Yến Tư Kỳ.

Cậu phải cho cả hai một cơ hội.

Tống Ngu ăn cháo xong, nghe lời Yến Tư Kỳ dặn, ăn hai cái bánh bao cùng trứng gà.

Nhìn điện thoại một cái, cậu mặc đồng phục vào, chậm rì rì đi đến trường học.

Thời điểm đến trường mới 9 giờ rưỡi, đúng giờ hết tiết, các bạn học tập xong thể dục giữa giờ đang trở về, tốp năm tốp ba tụ ở trong lớp hoặc tám chuyện ngoài hành lang.

Tống Ngu mới vừa lên tầng 3, liền ở chỗ ngoặt nhìn thấy Yến Tư Kỳ cùng…… La Gia Duệ ——học sinh mới chuyển trường kia.

Hai người hình như là đang nói gì đó, Yến Tư Kỳ từ ngăn tủ của hắn lấy ra một quyển sách đưa cho La Gia Duệ, La Gia Duệ nhận lấy liền cõng cặp sách quay đi.

Yến Tư Kỳ quay đầu lại thấy Tống Ngu, đi qua đi sờ trán cậu “Không nóng, không phải nói cậu ở nhà chờ tớ sao?”

Tống Ngu nói: “Ở nhà chán lắm.”

Yến Tư Kỳ nhướng mày “Nhớ tớ à?”

Tống Ngu cười cười “Ò, nhớ cậu.”

Yến Tư Kỳ trong mắt đều là ý cười “Ăn sáng chưa?”

“Rồi.” Tống Ngu dùng khuỷu tay đυ.ng hắn một cái “ Cậu nói nhiều quá đi.”