Chương 36: Ngạo kiều thừa tướng là vai ác



Ánh mắt đảo qua mọi người, đột nhiên đối diện thân ảnh kia, Phó Liệt hơi hơi ngừng lại một chút, gương mặt tinh xảo diễm lệ thật quen thuộc mà xa lạ, là…..

A, là nàng!

Là nàng thì tính sao?

Cách biệt hơn mười năm, gặp lại nữ nhân bỏ chồng bỏ con, Phó Liệt ôm ái nhân vào ngực, bước chân rời đi không chút nào lưu luyến.

……….

“……. Ư…….Đau.” Đường Hoan cắn ngón tay, nước mắt lưng tròng mà nhìn Phó Liệt, hắn xem đến trong lòng một trận tiếp một trận nắm đau.

Đường Hoan bỗng nhiên nhớ tới ba năm trước đây, nàng ở miếu hoang gặp nạn, bị tên râu quai nón tát một cái, má trái sưng phù thật cao, Phó Liệt nhẹ nhàng hướng về phía má nàng mà thổi khí. Kia đúng là cảnh tượng khiến xuân tâm nhộn nhạo a, thổi lại thổi, xem lại xem, nhìn đến dung nhan yêu nghiệt của Phó Liệt, thật đúng là không còn đau như trước nữa!

Nhưng mà, này nàng bị thương ở…….. Nàng còn có thể làm Phó Liệt nằm bò, hướng mông chính mình mà thổi/.

Kia hình ảnh quá duy mỹ, ngẫm lại đều cảm thấy ….. đáng khinh!

Thái Tử cố ý mời thái y từ trong cung.

Nhưng mà sau khi lão thái y thoa dược ngoài da xong, Phó Liệt liền đem người trong phòng thỉnh đi ra ngoài.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng quấy chén dược, hướng mép giường đi tới.

Đường Hoan ý thức được hắn muốn làm gì, tức khắc sắc mặt bạo hồng, hai móng vuốt gắt gao bắt lấy chăn không chịu buông tay.

“Phó Liệt, ngươi tránh ra! Đừng xúc động, đừng xằng bậy, không xốc chăn chúng ta còn có thể hảo hảo nói chuyện!”

“Ngoan, không sát dược như thế nào có thể hảo?” Phó Liệt ngồi ở mép giường, động tác mềm nhẹ sờ đầu nàng, như là hống hài tử không hiểu chuyện.

Đường Hoan mặt già đỏ lên.

Hảo…… Hảo ôn nhu, manh ta vẻ mặt đầy huyết!

Vì thế ngữ khí tức khắc mềm mại xuống dưới, lắp bắp nói “Ta, ta chính mình tới.”

Nói xong câu đó, Đường Hoan tự cấp chính mình trừu một cái tát, nima a, bị thương trên mông ngươi thế nào tự thượng dược?

Quả nhiên, Phó Liệt nhướng mày, cười như không cười nhìn nàng, như là đang nói “Ngươi xác định chính mình có thể làm được?”

Đường Hoan nghẹn một họng “Kia làm thái y tới!” Dù sao cũng không thể để Phó Liệt tới, rốt cuộc nàng là một cái có tiết tháo a!

Phó Liệt hơi hơi rũ mắt, che đậy đáy mắt âm lệ, cười nhạt nói “Nam nữ khác biệt, địa phương ngươi bị thương không thích hợp để thái y tới thượng dược.” Chỉ có chính hắn trong lòng rõ ràng, đều không phải bởi vì nam nữ khác biệt. Cho dù là nữ y cũng không được. Bởi vì nàng là của hắn, chỉ riêng mình hắn!

“Ta đây cùng ngươi cũng là nam nữ khác biệt!” Đường Hoan hấp hối giãy giụa.

Phó Liệt lại đột nhiên cúi người, nhẹ nhàng ở trên trán nàng hôn hôn, sau đó dùng hơi thở nóng rực kề sát vào tai nàng “Ngươi cùng ta là nhất thể, có cái gì là khác biệt nam nữ?”

Bởi vì thình lình bị hôn, Đường Hoan nháy mắt mộng bức:……

Nhất, nhất thể? Đường Hoan cảm giác bên trong đầu mình có pháo hoa nổ tung, tạc đến cả gương mặt nàng bạo hồng, cả người đều ngốc lăng.

Sau khi thượng dược, Đường Hoan ghé vào trên đùi Phó Liệt hôn trầm trầm ngủ.

Phó Liệt liền như vậy thẳng lưng ngồi, ánh mắt nhu hòa nhìn nữ tử trên đùi mình, thường vươn ngón tay thon dài mân mê mái tóc đen của nàng, mang theo ôn nhu khó tả.

Nhưng nghĩ đến những tên đầu sỏ khiến nàng chịu tội, ánh mắt hắn lại lãnh lệ hung tàn hệt dã thú!

Sát!

Sát!

Sát!

Âm u gϊếŧ chóc từ đáy lòng lan tràn, ẩn ẩn muốn cắn nuốt lý trí hắn, chỉ có nhìn nhân nhi bình yên ngủ trên chân mới khiến hắn có thể thoáng áp chế đi xuống.

---------