Chương 35: Ngạo kiều thừa tướng là vai ác



Bất quá là đánh bản tử mà thôi, Phó phu nhân? Không nghe nói qua.

Cho nên Hoàng Hậu vô cùng bình tĩnh.

Đường Hoan trong lòng khổ, nima, Phó đại nhân nhà ta cùng nhi tử nhà ngươi là hảo cơ hữu a! Có thể cùng ngâm thơ đối câu, nói trời nói đất, xem trăng xem sao cái loại này a!

Lương phi, so với Hoàng Hậu càng bình tĩnh.

Rốt cuộc việc không liên quan tới mình, nên không cần để tâm tới.

Sau khi Đường Hoan bị đánh năm bản tử, rốt cuộc nghe được một tiếng giận mắng –

“Dừng tay cho bổn cung!”

Thanh âm Thái Tử, Đường Hoan nghe đã quen từ lâu. Rốt cuộc trải qua ba năm, quan hệ Thái Tử cùng Phó Liệt có thể nói là tốt đến mức mặc chung một cái quần. Nếu không phải này ba năm Thái Tử phi liên tiếp sinh hai vị hoàng tôn, nàng đều hoài nghi Thái Tử cùng Phó Liệt có một chân!

Thái Tử đối Phó Liệt tình như thủ túc, tự nhiên biết lòng Phó Liệt có bao nhiêu coi trọng Đường Hoan! Ngay từ đầu, hắn cho rằng Phó Liệt không đem thân phận Đường Hoan thông báo thiên hạ là bởi vì người vợ tào khang xấu hổ không dám gặp người, thẳng đến lúc sau, khi hoàn toàn quen thuộc mới phát hiện, Phó Liệt vì nàng đã sớm tính toán hết thảy.

Hắn chuẩn bị tốt con đường sẽ đi cùng nàng.

Hắn cũng chuẩn bị tốt, sau khi hắn chết, để nàng có thể cùng người khác trải qua quãng đời còn lại!

Một cái nam tử, muốn bao sâu ái, mới có thể làm đến như vậy?

Thái Tử xuất hiện, Nhàn Quý phi cùng Xương Bình công chúa tức khắc không dám lại từng bước ép sát.

Rốt cuộc ngươi thích xé X, nhưng là ngươi dám không cho chủ nhân tương lai của thiên hạ này mặt mũi sao?

Nhàn Quý phi dù thủ đoạn cao minh đến đâu, nhưng dưới gối cũng chỉ có một nữ nhi. Nếu là ngày sau Thái Tử đăng cơ, lệnh một cái Thái phi đi thủ hoàng lăng tiên hoàng còn không phải dễ dàng sao?

Hoàng Hậu cũng phát hiện mình bị người cấp hố. Sớm nghe Thái Tử nhiều lần khen ngợi Phó Liệt một thân anh tài trẻ tuổi, nima, hôm nay đánh thế nhưng là Phó Liệt phu nhân? Nghĩ đến đây, Hoàng Hậu nương nương liền xoắn khăn tay thành một đoàn, hừ, khẳng định là Nhàn Quý phi tưởng ly gián tình cảm giữa tâm phúc thần tử với con ta, tiện nhân này!

Lương phi…..

Sau khi nhìn người trẻ tuổi sau lưng Thái Tử, sắc mặt liền trắng bệch, ánh mắt ngơ ngác dừng lại trên người Phó Liệt, kinh nghi, vui sướиɠ, đau thương, khắc chế, đủ loại cảm xúc qua lại cuồn cuộn, nếu không phải lực chú ý mọi người đều dừng trên người Thái Tử, chỉ sợ loại biểu tình này của Lương phi sẽ dẫn người hoài nghi.

“Hoan Nhi……”

Phó Liệt thật cẩn thận mà gọi, nhìn đến nàng vẫn không nhúc nhích nằm đó, trong lòng chợt căng thẳng, một loại cảm giác hít thở không thông lan tràn. Không, nàng không thể có việc……

Bị ngộ nhận có việc Đường Hoan:……

Nàng chỉ là bị đánh chết lặng, không phản ứng được thôi, thẳng đến lúc Phó Liệt lại tiểu tâm cẩn thận mà gọi một tiếng “Nương tử”, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đỉnh đầu bị đập xuống mặt đất mà tràn đầy máu tươi, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Phó Liệt, hơi thở mong manh hô một tiếng —

“Đau…..”

Đáy lòng truyền đến từng trận đau đớn, đau đến Phó Liệt sắc mặt tái nhợt, có một loại xúc động muốn hủy thiên diệt địa, hơi thở hắc ám nháy mắt từ chỗ sâu trong lòng không ngừng lan tràn, làm hơi thở xung quanh hắn trở nên lãnh khốc mà hung ác. Đáy mắt sâu thẳm phiếm một tia hồng quang quỷ dị, bá đạo, thị huyết.

Người của hắn, dựa vào cái gì bị người khác khi dễ?

Hắn hận không thể nâng trong tay, ngậm trong miệng, giấu trong người, ai có tư cách dám đến khi dễ?

Không có ai!

Mặc dù là chính bản thân Phó Liệt, cũng không thể!

Cho nên những người dám làm bị thương nàng, sớm hay muộn có một ngày, đều phải chết!

Đứng mũi chịu sào chính là —-

Phó Liệt nhẹ nhàng đem người chặn ngang ôm vào trong ngực.

Trước khi đi, ánh mắt bình đạm đảo qua Xương Bình công chúa cùng Nhàn Quý phi, rõ ràng ánh mắt bình tĩnh đến cực điểm, nhưng lại bình tĩnh đến làm người hoảng hốt, giống như điềm báo cho giông bão sắp đến.

Mặc dù Nhàn Quý phi đã nhìn quen mưa gió đều cầm lòng không được mà nhảy dựng, theo bản năng lùi ra sau một bước.

Chờ đến khi phản ứng lại, Nhàn Quý phi không khỏi tức giận, bất quá là kẻ hèn thần tử mà thôi, nàng có cái gì sợ quá?

---------