Chương 37: Ngạo kiều thừa tướng là vai ác



Màn đêm buông xuống.

Đường Hoan không có dấu hiệu tỉnh dậy. Rốt cuộc hôm nay bị thương nghiêm trọng, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi. Chân Phó Liệt đã sớm chết lặng, nhưng như cũ không có chút động tác nào, thẳng đến khi hạ nhân vội vã tiến đến bẩm báo, nói trong cung có quý nhân đến bái phòng, chỉ đích danh muốn gặp Phó Liệt Phó đại nhân hắn mới khẽ nhúc nhích.

Nếu là Thái Tử, sẽ không khách khí như thế.

Hồi tưởng người hôm nay hắn nhìn thấy trong cung, Phó Liệt trong lòng ước chừng đã đoán được quý nhân trong cung muốn gặp mình là ai.

“Không gặp.” Phó Liệt tận lực nhẹ giọng đáp trả, sợ quấy nhiễu tiểu nhân nhi đang ngủ.

A, nàng cho rằng nàng là ai, một nữ nhân bỏ chồng bỏ con mà thôi, hắn không muốn vì nàng mà quấy rầy mộng đẹp của thê tử.

Hạ nhân:…………

Đột nhiên cảm giác đại nhân nhà mình cuồng túm khốc huyễn không kéo lại được? Kia chính là quý nhân trong cung a, đại nhân người thật sự không sợ đắc tội với người ta sao?

“Vị quý nhân kia nói, nếu là đại nhân không gặp nàng, nàng liền chờ cho đến khi thấy ngài mới thôi.”

Ấn đường Phó Liệt khẽ đen, đáy mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, lãnh đạm nói “Vậy cứ để nàng chờ!”

Lương phi Sở Thanh Thủy tuy rằng sớm làm tốt tâm lý bị lạnh nhạt, nhưng khi nàng ở sảnh ngoài Phó phủ chờ suốt một canh giờ vẫn không thấy được người, chung quy vẫn là ngồi không yên “Đại nhân các ngươi ở nơi nào? Bổn…… Ta tự mình đi tìm hắn!”

Ở trong cung phồn hoa phú quý nhiều năm, kia một cổ uy nghiêm chính là từ trong xương lộ ra tới, hạ nhân cũng không dám ngăn trở nhiều, chỉ đành dẫn đường.

Chỉ chốc lát sau, Lương phi đã tới phòng ngủ Phó Liệt.

Đẩy cửa mà vào.

Phó Liệt nghe âm thanh đẩy cửa, ánh mắt hướng tới phía cửa nhìn qua.

Thân ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ ánh vào mi mắt, dung nhan mỹ miều, vẫn xinh đẹp như vậy.

Nam tử trẻ tuổi thần sắc đạm mạc không vui không buồn ngồi ở trên giường, lãnh đạm nhìn ra cửa. Lại thấy tuyệt sắc nữ tử ánh mắt rưng rưng đầy bi tuyệt, hòa ái mà áy náy nhìn hắn.

[Đinh – Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh ‘Đền bù khuyết điểm’, đạt được 2 điểm công đức.]

[Nhiệm vụ chi nhánh của ngươi đã hoàn thành nha!]

Trong đầu “Đinh” một tiếng khiến Đường Hoan nguyên bản đang ngủ say hận không thể một chân đá bay hệ thống chết tiệt, quấy rầy người khác ngủ rất vô đạo đức có biết không!

Nhưng mà sau khi phản ứng lại……..

WTF?

Ta làm cái gì?

Ta mẹ nó cái gì cũng chưa làm, nhiệm vụ chi nhánh như thế nào liền hoàn thành?

[………. Hì hì hì hì, nhiệm vụ tân thủ thôi mà, ngươi không thuần thục, chẳng lẽ nhân gia còn không thuần thục sao! Lần đầu tiên a, đơn giản một chút, ngươi đi ngang qua sân khấu liền tốt rồi!]

Đường Hoan nhắm hai mắt cùng hệ thống rác rưởi giao lưu, nội tâm lâm vào một mảnh phức tạp. Này liền giống như ngươi cho rằng hệ thống trói định ngươi vốn dĩ là một cái trí tuệ nhân tạo mạnh đến nghịch thiên, nhưng mà đột nhiên phát hiện, nó kỳ thật là cái thiểu năng trí tuệ!

Còn dám nói lần đầu tiên không thuần thục?

Hệ thống nhân tính hóa như vậy là muốn thành tinh sao?

………..

Này trong phòng, Lương phi hai hàng lệ ướt, môi ngập ngừng muốn cùng Phó Liệt nói gì đó.

Lại chỉ thấy Phó Liệt cũng không xem nàng, mà là động tác mềm nhẹ đem nữ chân gối trên đùi hắn an trí ở trên giường, sau đó lãnh đạm hướng nàng đi tới.

Thời điểm lướt qua Lương phi, liền một ánh mắt cũng chưa cho nàng, chỉ nhàn nhạt nói “Ra ngoài nói.”

---------