Chương 388: Tiểu Quan ốm yếu bệnh tật thụ & Vương Gia âm trầm độc ác công (69)

Lâu Thù Lâm mang theo Diệp Mộ Sanh cưỡi Tinh Tịch, rốt cuộc sau khi lao ra khỏi vòng vây của quân địch thì đã là đêm khuya.

Bởi vì tướng quân của địch đã chết, không có người dẫn đầu. Đám người mai phục cũng sợ hãi không dám tùy tiện đuổi theo. Theo một đoạn đường, không thấy bóng người, liền rút lui.

Trên chiến trường cực kỳ hỗn loạn, hơn nữa đêm đã khuya, phân biệt không rõ hướng nên hai người lạc đường, lạc khỏi hướng vị trí quân doanh

Cưỡi ngựa chạy như điên một lúc, Lâu Thù Lâm cảm giác được Diệp Mộ Sanh đột nhiên mềm nhũn, vô lực tựa vào vai hắn. Hắn lập tức giữ chặt dây cương, làm cho Tinh Tịch ngừng lại.

Lâu Thù Lâm ôm Diệp Mộ Sanh nhảy xuống lưng ngựa, đầu tiên hắn nhảy lên tảng đá lạnh như băng, sau đó lại ôm Diệp Mộ Sanh đặt trên đùi hắn.

Nương theo ánh trăng mông lung, Lâu Thù Lâm nhìn sắc mặt trắng bệch của Diệp Mộ Sanh, trong lòng đau đớn, lo lắng nói: "Mộ Sanh, ngươi làm sao vậy?”

Diệp Mộ Sanh nhấc mí mắt, lắc đầu, giọng nói có chút suy yếu phun ra từ đôi môi tái nhợt: "Không sao, người ngồi xuống trước đi, ta băng bó vết thương cho người.”

"Không cần, vết thương của ta nhỏ,…" Lâu Thù Lâm còn chưa nói xong, đột nhiên nhìn thấy Diệp Mộ Sanh che môi liều mạng ho khan, sợ tới mức vội vàng vỗ vỗ vai cậu: "Thân thể đã không tốt, còn muốn cậy mạnh!"

Diệp Mộ Sanh bỗng nhiên cảm giácmáu tươi ở trong cổ họng, âm thầm nuốt nước miếng, khóe môi khẽ nhếch cười nhạt nói: "Ta còn không phải lo lắng cho người sao? Đêm nay chúng ta có lẽ không về được, trên người ta có khúc chiết khấu*, người đi tìm chút gỗ đi.”

*đồ tạo lửa

Lâu Thù Lâm do dự một lát, đứng dậy, cởϊ áσ khoác trên người, đắp lên người Diệp Mộ Sanh, gật đầu nói: "Ừ, vậy ngươi ở đây chờ ta.”

Chờ sau khi thân ảnh Lâu Thù Lâm biến mất, Diệp Mộ Sanh rũ mi xuống, nhìn lướt qua vị trí của một cái cây, cảm giác được trong cổ họng lại trào ra mùi máu tươi, thật sự không thể nhịn thêm được nữa.

“Khụ khụ......" Diệp Mộ Sanh che môi, lại ho khan, vừa ho xong Diệp Mộ Sanh đang muốn xem tay, nhưng một bóng đen hiện lên, giữ chặt tay của Diệp Mộ Sanh.

Lâu Thù Lâm căn bản không rời đi, nhìn thấy máu trong lòng bàn tay trắng nõn kia, mày kiếm nhăn sâu, trong đôi mắt đen lộ vẻ bất đắc dĩ cùng đau lòng.

Lúc trước Mộ Sanh còn nói muốn giúp hắn băng bó, một giây sau lại để cho hắn đi nhặt gỗ, hắn đoán được nhất định có việc gì đó, không nghĩ tới lại nhìn thấy Mộ Sanh ho ra máu...

Bị bắt tại trận, Diệp Mộ Sanh che giấu cười cười nói: "Không sao đâu, chỉ là ho quá mạnh mà thôi.”

Lâu Thù Lâm lại không tin, dùng sức cầm tay Diệp Mộ Sanh, đôi mắt đen như đầm sâu nhìn thẳng cậu, giọng nói khàn khàn run rẩy, có chút kích động nói: "Với thân thể của ngươi căn bản không thể một mình cưỡi ngựa được, có phải ngươi đã dùng thuốc gì không?”

Bị Lâu Thù Lâm vạch trần, Diệp Mộ Sanh hơi ngẩn ra, đối diện với con ngươi hàm chứa hơi nước của Thù Lâm. Nắm chặt bàn tay, nhào vào trong lòng Lâu Thù Lâm, rũ mi xuống trấn an nói: "Là thuốc có ba phần độc, có chút tác dụng phụ rất bình thường, nghỉ ngơi một thời gian là tốt rồi. Ta không sao, người không cần lo lắng...…:

Đúng như Lâu Thù Lâm nói, cậu đúng là đã uống thuốc...

Chỉ là tác dụng phụ thật sự không chỉ như thế......

Đem Diệp Mộ Sanh gắt gao ôm vào trong ngực, nghĩ đến các huynh đệ chết trận sa trường, nghĩ đến Mộ Sanh vì hắn uống thuốc để có thể cưỡi ngựa chạy tới chiến trường, khóe mắt Lâu Thù Lâm không khỏi tràn nước mắt ra, thanh âm nghẹn ngào nói: "Lâu Thù Lâm ta thật sự vinh hạnh khi gặp được ngươi!”