Chương 389: Tiểu Quan ốm yếu bệnh tật thụ & Vương Gia âm trầm độc ác công (70)

Trước khi đi tìm củi thì Lâu Thù Lâm phát hiện ra một hang động nên không cần ngủ ngoài trời nữa, hai người lôi kéo Tinh Tịch vào sơn động.

Đợi Lâu Thù Lâm nhóm lửa xong, Diệp Mộ Sanh cởi vạt áo dùng thuốc băng bó vết thương trên người hai người, tựa vào tường đá, chỉ chỉ hướng của Tinh Tịch, nói: "Đói bụng chưa? Lúc ta đi, đã mang theo một ít lương khô, để trên lưng Tinh Tịch, người lấy ra nướng một chút đi.”

Lâu Thù Lâm chỉ gật đầu, cũng không đi về phía Tinh Tịch, mà ngồi bên cạnh Diệp Mộ Sanh, ôm cậu vào lòng mình.

Trong không khí còn khí lạnh thấu xương, nhưng khi hai người ôm nhau dường như không còn lạnh như vậy.

Dưới ánh lửa chiếu rọi, trong đôi mắt đen của Lâu Thù Lâm hiện đầy tơ máu, khuôn mặt mệt mỏi không chịu nổi lúc này lại tràn đầy nụ cười yếu ớt hạnh phúc nhàn nhạt.

Im lặng thật lâu, Lâu Thù Lâm dịu dàng nhìn Diệp Mộ Sanh trong lòng, mở đầu nói: "Mộ Sanh, ta không muốn làm hoàng đế.”

“Tại sao? Không phải người rất muốn leo lên vị trí đó sao?" Diệp Mộ Sanh có chút kinh ngạc nói.

“Ta đã từng có rất nhiều dã tâm, muốn đăng đế xưng vương, giẫm nát những người đó dưới chân.

Nhưng hôm nay có ngươi, nếu ta làm hoàng đế, bận rộn với chính sự, chắn chắn sẽ không có bao nhiêu thời gian ở bên cạnh ngươi." Lâu Thù Lâm giải thích:" Với tính tình của ngươi, ta nghĩ ngươi cũng không thích bị vây trong thâm cung. Ta hiện tại chỉ có thể ở bên cạnh ngươi, cùng ngươi trải qua cuộc sống bình bình đạm đạm.*”

*yên ổn qua ngày

Diệp Mộ Sanh nghe nói vậy trong lòng có chút vui vẻ.Cậu thật sự không thích cuộc sống trong hoàng cung, càng muốn giống như kiếp kia, cùng người yêu cùng nhau du đãng giang hồ.

Chỉ là nhiệm vụ lần này là trợ giúp Lâu Thù đăng vị......

Diệp Mộ Sanh nhìn Lâu Thù Lâm không có lên tiếng tỏ thái độ, đang muốn ở trong lòng kêu gọi hệ thống thì hệ thống lại lên tiếng trước.

[nhiệm vụ chính của chúng ta là muốn nhân vật boss phản diện vui vẻ hoạt bát, nếu chính nhân vật boss phản diện không muốn đăng vị trở thành hoàng đế, thì chúng ta tất nhiên phải tôn trọng ý nguyện của nhân vật boss phản diện, kí chủ chỉ cần chữa khỏi cho nhân vật boss phản diện là được.]

[Cảm ơn.]

[Không cần cám ơn hệ thống, lần này cậu làm rất tốt, hệ thống cũng không ngờ tới hoàng quang của nhân vật phản đột nhiên vô dụng, viện quân không kịp thời tiếp viện.]

Dứt lời, hệ thống liền không lên tiếng nữa.

“Sao?" Thấy Diệp Mộ Sanh chỉ nhìn hắn, cũng không lên tiếng, Lâu Thù Lâm lại nói: "Ta thật sự không muốn làm hoàng đế, chiến tướng địch quốc đã bị ta chém gϊếŧ. Nếu viện quân tới thì chúng ta sẽ có hy vọng. Sau khi đánh thắng trận, ta liền thành hôn với ngươi, mẫu phi không muốn ta cưới ngươi, chúng ta liền bái đường đi.”

“Không hối hận chứ?" Diệp Mộ Sanh cầm tay Lâu Thù Lâm, đôi môi mỏng khôi phục lại, hơi cong lên một chút.

“Đương nhiên. Bọn Lâu Thù Trần muốn làm hoàng đế thì cứ để bọn họ làm, ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi." Lâu Thù Lâm nói: "Cùng ngươi trồng thảo dược, cùng nhau chơi cờ, cùng nhau du sơn ngoạn thủy, ngắm hoa hải đường nở.”

Thân thể Mộ Sanh quá kém, hắn rất sợ hai người còn không có ở chung bao lâu, người này sẽ giống như huynh đệ trên chiến trường, rời khỏi hắn hoàn toàn.

Bởi vậy hiện tại hắn chỉ có thể đem tất cả thời gian đều dùng để làm bạn với Mộ Sanh, coi như buông tha ngôi vị hoàng đế cũng không sao cả...

Mỹ nhân và giang sơn.

Cuối cùng hắn lựa chọn là mỹ nhân, mà không phải giống như hổ rình mồi ngôi vị hoàng đế giống như trước nữa.

“Tốt lắm, ta chờ ngài gả cho ta."Diệp Mộ Sanh đột nhiên trêu chọc nói.

Lâu Thù Lâm nhướng mày, sửa lại: "Hẳn là ngươi gả cho ta.”

"Đều giống nhau..." Diệp Mộ Sanh vốn xương cốt đã không tốt, có thể kiên trì đến bây giờ đã là kỳ tích, lúc này kiên trì không được nữa, tựa vào trong lòng Lâu Thù Lâm ngất đi.

Cúi mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Mộ Sanh ở trong lòng, Lâu Thù Lâm nhìn lướt quanhững mảng đỏ trên y phục trắng, ôm chặt lấy Diệp Mộ Sanh, trầm giọng nói: "Ngươi bỏ mạng cứu ta, thật lòng đối đãi với ta, Lâu Thù Lâm ta nhất định sẽ không phụ ngươi.”