Chương 387: Tiểu Quan ốm yếu bệnh tật thụ & Vương Gia âm trầm độc ác công (68)

Tuyết lớn lặng lẽ rơi xuống, gió lạnh thấu xương, Diệp Mộ Sanh ngồi trên lưng Tinh Tịch mặc y phục trắng.

Mặc dù mi mục như họa, nhưng mặt không chút thay đổi, làn da trắng đến trong suốt, loáng thoáng có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt, một bộ dáng yếu đuối.

Diệp Mộ Sanh tay phải nắm chặt dây cương, tay trái thường lấy ngân châm và độc dược từ trong tay áo ra, rải về phía những người tập kích xung quanh cậu.

Sắc mặt cậu tái nhợt, biểu tình lãnh đạm, cặp hoa đào kia trong mắt lại thường xuyên toát ra lo lắng cùng bi thương.

Diệp Mộ Sanh không có võ công, ngân châm nhiều nhất chỉ có thể nhẹ nhàng đâm vào da thịt binh lính địch, nhưng ngân châm bôi lên túi thuốc đều là kịch độc, dính vào không quá một giây liền tắt thở.

Huống chi những binh lính quanh năm sinh hoạt trong quân doanh đã bao giờ gặp qua mỹ nhân bậc này.

Bởi vậy một đám định lực không tốt, đều mê mẩn mất hồn, đứng để Diệp Mộ Sanh rải độc.

Nhưng tự nhiên vẫn có số ít không bị sắc đẹp ảnh hưởng, quân địch số lượng quá nhiều, Diệp Mộ Sanh mạnh mẽ xông vào trong đó tất nhiên cũng bị thương.

Trên đùi trái kẹp bụng ngựa kia máu tươi nhuộm đẫm sa y trắng như tuyết, giống như nở rộ một đóa hoa hải đường tươi đẹp.

Khi ánh mắt Diệp Mộ Sanh đối diện với Lâu Thù Lâm ở xa xa, vẻ lạnh lùng trên mặt tản đi, nhếch môi cười nhạt.

Cho đến khi mặt trời lặn cậu cũng không đợi được Lâu Thù Lâm trở về, cậu liền đứng không vững.

Viện quân của bọn họ còn chưa tới, viện quân của địch đã sớm đến chiến trường, Lâu Thù Lâm làm sao có thể không có việc gì?

Huống hồ linh hồn người yêu không phải nhân vật phản diện, vạn nhất không có cái gọi là hào quang nhân vật phản diện thì làm sao bây giờ?

Cho nên cậu mới dùng thuốc làm cho Phất Liễu hôn mê, len lén cưỡi Tinh Tịch chạy tới chiến trường......

“Tinh Tịch, chạy nhanh lên, chủ nhân nhà em đang ở phía trước!" Diệp Mộ Sanh kéo dây cương sốt ruột nói.

Tinh Tịch là con ngựa có linh tính, nghe Diệp Mộ Sanh nói như thế, nhất thời vó ngựa sượt qua, tăng nhanh tốc độ, chạy về phía Lâu Thù Lâm, đồng thời còn đạp bay mấy binh sĩ.

Theo tốc độ của ngựa chạy, tóc đen như tơ lụa cùng bạch y đồng loạt bay lên, như phiêu diêu trích tiên.

Mà Lâu Thù Lâm vốn sức cùng lực kiệt, nhìn thấy Diệp Mộ Sanh thân thể suy yếu lại một mình cưỡi Tinh Tịch chạy tới chiến trường, sợ tới mức mệt mỏi trong nháy mắt tản đi, tim vọt lên cổ họng.

“Mộ Sanh!”

Cậu sao lại tới đây, thân thể của cậu chịu được sao?!

Hơn nữa trên chiến trường nguy hiểm như vậy, lỡ không may bị thương thì phải làm sao cho phải đây!

Lâu Thù Lâm không dám nghĩ nữa, vội vàng vung trường kiếm chém gϊếŧ binh lính Chu, chạy về phía Diệp Mộ Sanh!

Mộ Sanh không thể có việc gì!

Nhất định không thể có chuyện gì!

Tốc độ thiên lý mã cũng không phải ngựa bình thường có thể so sánh được, nhưng xung quanh còn có binh lính ngăn cản, mấy vị quân địch đồng loạt công kích, chỉ chốc lát sau trên người Diệp Mộ Sanh lại bị vạch một đường, còn suýt nữa bị người kéo xuống xe.

Dần dần làm tóc của Diệp Mộ Sanh rối bù, áo trắng trên người rơi lả tả từng mảng máu, chật vật không chịu nổi, tiên khí không còn sót lại chút gì, nhưng lại càng thêm điềm đạm đáng yêu, khiến người ta trìu mến.

Lâu Thù Lâm có võ công, cũng không còn nhiều hơn sức, vận chuyển khinh công cũng có chút lao lực, hai người hao phí một phen khí lực, lúc này mới sắp tới nhau.

“Thù Lâm, mau lên đây!" Diệp Mộ Sanh vươn tay về phía Lâu Thù Lâm đứng trên tuyết, Lâu Thù Lâm cũng không nói hai lời nhanh chóng vận khinh công nhảy lên lưng ngựa, nắm lấy dây cương.

“Mộ Sanh..." Mùi thuốc Đông y trong lòng che giấu một ít mùi máu tươi, bông tuyết bay xuống tóc hai người, cảm giác được thân thể người trong lòng lạnh lẽo dị thường, Lâu Thù Lâm đau lòng gọi một tiếng.

Mộ Sanh vì hắn, vậy mà......

Bàn tay Lâu Thù Lâm nắm dây cương vừa vặn cũng là bàn tay hắn bị thương, nhìn máu tươi nhuộm ướt quần áo, trong mắt Diệp Mộ Sanh xẹt qua một tia đau lòng, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Trong người ta có ngân châm và túi độc dược, đợi chúng ta lao ra rồi nói.”