Chương 28: Tổng tài bá đạo muốn cưng chiều tôi (28)

Cú đấm của Bạch Ngọc mạnh kinh khủng, chỉ một cú đã đấm bay Vương xuống đất.

Vương hoàn toàn không ngờ Bạch Lâm đã dùng dây thép trói cậu, mà cậu vẫn có thể dùng sức mạnh phá vỡ chúng!

Sức mạnh của cậu cuối cùng là bao nhiêu vậy?

Tuy Bạch Ngọc phá được trói, nhưng cổ tay cậu đã bị xé toạc ra nhiều vết thương, máu chảy đầm đìa.

Máu nhỏ giọt xuống đất, nở ra những bông hoa màu đỏ thẫm.

Dù đấm bay Vương, nhưng Bạch Ngọc rõ ràng cũng đã kiệt sức, vết thương ở cổ tay khiến cậu gần như không đứng vững.

Vương ôm bụng đau đớn, dù có nhiều người bên cạnh và đã trói Bạch Ngọc, nhưng vẫn bị thua nặng như vậy!

Trong lòng gã như có gì đó bị chọc thủng.

Mỹ nhân xinh đẹp như vậy mà đầy gai nhọn.

Hôm nay gã nhất định phải nhổ sạch gai của cậu, dạy cho cậu biết khóc lóc van xin!

"Đệt, hôm nay tao nhất định sẽ dạy dỗ mày!"

Vương lê mình đứng dậy, ra lệnh cho bộ hạ:

"Dạy dỗ nó thật tốt cho tao! Trong sào huyệt của tao, xem mày còn cứng được bao lâu!"

Nghe lệnh Vương, đám đàn ông vây quanh Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc lạnh lùng nhìn chúng, nắm chặt nắm đấm lao vào đánh.

Nếu dùng thân thể thật của mình, bọn rác rưởi này chẳng đáng kể.

Tuy thân thể nguyên chủ rất yếu, mất máu chút đã choáng váng, cậu vẫn có thể đánh ngang sức với chúng.

Nhưng dù vậy, cậu cũng không thể chịu đựng được nhiều va chạm, dần bị dồn vào thế bất lợi.

Bạch Ngọc nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu, dù phải chết cậu cũng không để mình bị sỉ nhục!

Trong từ điển của Bạch Ngọc, thà chết trận còn hơn chịu nhục nhã như vậy!

Sau khi lại quật ngã một tên...

"Đoàng!" - tiếng súng vang lên, viên đạn lao vù qua má Bạch Ngọc, để lại một vết rách dài trên mặt cậu.

Bạch Ngọc sững người.

"Sao? Mày không giỏi đấm đá à? Xem nắm đấm mày nhanh hay viên đạn của tao nhanh!"

Vương nhếch mép nhìn Bạch Ngọc, bước tới chĩa súng vào trán cậu.

Hoa hồng dù đẹp đẽ nhưng phải nhổ sạch gai mới cầm nổi trên tay.

Giờ Bạch Ngọc cũng vậy.

"Tự cởi đồ đi, không tao bắn chết mày!"

"Mơ đi!"

Tên thuộc hạ bên cạnh Vương liền đá mạnh vào đầu gối Bạch Ngọc, quỵ xuống sàn.

Trong mắt Bạch Ngọc thoáng qua vẻ tuyệt vọng, hình ảnh Nhϊếp Lăng Vũ hiện lên.

Không biết vì sao, đến tình cảnh này mà não cậu lại nghĩ đến anh?

Nghĩ đến tên đáng ghét đó...

Có lẽ vì đã đến tình cảnh này, khẩu súng áp vào trán có thể cướp đi sinh mệnh cậu bất cứ lúc nào.

Không biết có thể cầm cự đến khi Nhϊếp Lăng Vũ đến kịp không, để nhìn thấy anh ấy lần cuối...

Dự định là sẽ hạnh phúc bên anh ấy cho đến hạn kết thúc nhiệm vụ, rồi từ từ biến mất...

Không ngờ lại trở thành thế này.

Nghe Bạch Ngọc nói vậy, Vương tức giận quát:

"Mày tin tao không dám bắn à?"

"Anh cứ bắn đi."

Bạch Ngọc chậm rãi nhắm mắt, chờ đợi cái chết đến.

Nhưng ngay lúc đó...

"Rầm!" - tiếng cửa bị đá tung vang lên!

Nhϊếp Lăng Vũ như ác ma đứng ở cửa.

Anh nhìn cảnh tượng trước mắt, trái tim nhói đau.

Bạch Ngọc quỳ thụp dưới đất, súng áp vào đầu, người đầy máu, đặc biệt cổ tay bê bết máu me. Quần áo xé toạc rách tứ tung.

Lúc này, mắt Nhϊếp Lăng Vũ như mắt đại bàng, đầy sát khí như băng giá. Khuôn mặt anh tuấn biến thành gương mặt quỷ dữ từ địa ngục.

Anh không do dự rút súng, bắn thẳng vào cổ tay Vương.

Khẩu súng trên tay Vương rơi xuống đất.

Tình thế đảo ngược chớp nhoáng.

Tiếp đó không chút do dự, một phát súng nữa vang lên.

Tiếng thét đau đớn vang lên, Vương ôm chặt bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, lăn lộn trên mặt đất.

Máu tươi trào ra từ cơ thể gã.

Đám tay chân thấy vậy quỳ sụp xuống van xin tha mạng.

Nhϊếp Lăng Vũ bước tới, ôm chặt Bạch Ngọc vào lòng.

Tim nhói đau như bị dao cắt.

"Anh xin lỗi, anh đến trễ rồi."

Câu nói bình thường thôi, nhưng Bạch Ngọc rơi nước mắt.

Cậu úp mặt vào ngực Nhϊếp Lăng Vũ, trăm mối cảm xúc dồn nén.

"Anh bảo tôi cút mà? Sao anh còn đến đây? Cứ để tôi chết ở đây đi."

"Xin lỗi, tiểu Ngọc, anh xin lỗi!"

Nhϊếp Lăng Vũ ôm chặt Bạch Ngọc, thân thể cậu đầy vết thương, chỉ cần nhìn là tim anh đau như cắt.

Ở nhà, dù Bạch Ngọc bị dao cắt một vết nhỏ, anh cũng lo lắng cả ngày.

Giờ người Bạch Ngọc đầy máu.

Nhϊếp Lăng Vũ thật muốn tát mình hai cái, nếu không phải vì ghen tuông mù quáng, đâu đến nông nỗi này!

"Tiểu Ngọc, về sau anh sẽ không bao giờ đối xử với em như thế nữa, tất cả lỗi do anh."

Nhϊếp Lăng Vũ ôm chặt Bạch Ngọc, như sợ buông tay ra là cậu biến mất vậy.

Một tay ôm eo, một tay nâng đỡ đầu cậu, siết chặt hơn nữa.

Nhưng không ai để ý góc khuất phía sau...

Bạch Lâm cầm súng, nhắm thẳng vào đầu Bạch Ngọc, ánh mắt đầy hận thù.

Thấy kết cục của Vương, Bạch Lâm biết mình khó thoát.

Trong lòng đầy căm phẫn, tại sao Bạch Ngọc được chiều chuộng đến thế, còn mình bị đuổi khỏi nhà họ Nhϊếp như rác rưởi?

Giờ Nhϊếp Lăng Vũ nhất định sẽ không tha cho cậu ta.

Vậy thì chi bằng kéo theo Bạch Ngọc xuống địa ngục!