Chương 29: Tổng tài bá đạo muốn cưng chiều tôi (29)

[Hảo cảm hiện tại của mục tiêu: 999 điểm]

[Thời gian còn lại đến hạn hoàn thành nhiệm vụ: 7 ngày]

[Giá trị hắc hóa của mục tiêu: 10 điểm. Chỉ cần hảo cảm vượt qua giá trị hắc hóa trước khi hết hạn là thành công.]

[Ký chủ à, đừng do dự nữa. Hoàn thành nhiệm vụ đi. Chỉ thiếu một chút xíu thôi.]

Giọng Tiểu Mê Muội cứ vang lên trong đầu Bạch Ngọc.

Với tình hình hiện tại của Bạch Ngọc, hoàn thành nhiệm vụ không khó.

Trước đó đã có thể hoàn thành, nhưng vì Bạch Ngọc cố tình kéo dài, nên kéo thêm hơn nửa tháng.

Không ngờ trong khoảng thời gian đó lại xảy ra chuyện vừa rồi, suýt thất bại hoàn toàn.

Để tránh rủi ro phát sinh thêm, Tiểu Mê Muội cứ thúc giục Bạch Ngọc.

"Được rồi, ta biết rồi."

Bạch Ngọc đáp lại nhỏ nhẹ, rồi im lặng. Thân thể cậu cứng đờ.

Khuôn mặt thoáng nụ cười đắng.

Vậy là, lần này thật sự phải ra đi à?

Dù ghét Nhϊếp Lăng Vũ chết đi được, nhưng khoảnh khắc anh ấy xông vào cứu cậu, kéo cậu vào lòng, thốt lên "Anh xin lỗi, anh đến trễ rồi!"...

Tất cả hận thù như tan biến chỉ trong chớp mắt...

Nhϊếp Lăng Vũ cứ bảo cậu tha thứ cho anh ấy.

Thật ra đâu còn gì để tha thứ? Cậu sắp rời khỏi nơi này...

Sau này sẽ không bao giờ gặp lại.

Tha thứ hay không còn không có ý nghĩa.

Bạch Ngọc nhìn Nhϊếp Lăng Vũ, đôi mắt trong veo thoáng nét đau buồn sâu thẳm.

"Bạch Ngọc..."

Nhìn Bạch Ngọc, tim Nhϊếp Lăng Vũ nhói lên. Anh tưởng cậu sợ hãi, liền trấn an:

"Đừng sợ, anh ở đây."

Nhϊếp Lăng Vũ mãi không quên cảnh tượng lúc anh xông vào, Bạch Ngọc quỳ dưới đất súng chĩa vào đầu.

Người cậu đầy máu.

Nếu muộn thêm vài phút nữa, có khi Bạch Ngọc đã không còn nữa không?

Chỉ nghĩ tới khả năng đó, trái tim Nhϊếp Lăng Vũ như bị xé nát.

"Anh sẽ không để ai làm hại em nữa. Bạch Ngọc, sau này anh sẽ không nghi ngờ em nữa. Anh tin tất cả những gì em nói."

"Nhϊếp Lăng Vũ..."

"Sao?"

Bạch Ngọc mỉm cười nhìn anh, nhưng đôi mắt vẫn đẫm buồn.

Nhưng đó là nụ cười chân thật.

Vì Nhϊếp Lăng Vũ nói sẽ tin cậu...

Bạch Ngọc vòng tay qua cổ Nhϊếp Lăng Vũ, trước mặt bao người, không chút do dự áp môi lên môi anh.

Dù là nụ hôn thân thiết, nhưng giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má...

Không nỡ, vẫn không nỡ...

Nhϊếp Lăng Vũ dịu dàng lau nước mắt trên mặt Bạch Ngọc.

Trái tim anh bỗng hoảng loạn không rõ lý do!

Dù vẫn ôm cậu trong tay, anh lại sinh ra cảm giác cậu sắp rời bỏ mình.

-

Nhìn cảnh tượng trước mắt, hàm răng Bạch Lâm nghiến ken két, tay siết chặt khẩu súng.

Ánh mắt đầy hận thù độc ác.

Cho dù phải chết, cậu ta cũng muốn Bạch Ngọc chết trước mặt mình.

Nhưng ngay lúc đó, một tên thuộc hạ phát hiện Bạch Lâm.

Anh ta thấy Bạch Lâm cầm súng nhắm về phía cậu chủ, hét lớn:

"Cậu chủ, nguy hiểm!"

Rồi lao về phía Bạch Lâm. Những tên khác cũng phản ứng ngay, xông tới.

Thấy bao nhiêu người ào tới, Bạch Lâm không do dự bóp cò về phía Bạch Ngọc.

Nhưng cậu ta chưa bao giờ dùng súng, lại bị cản trở nên viên đạn bay lệch hướng, thẳng về phía Nhϊếp Lăng Vũ.

Đồng tử Bạch Ngọc co lại.

Không kịp suy nghĩ, cậu lao tới đẩy mạnh Nhϊếp Lăng Vũ.

"Đoàng!" - tiếng súng vang lên.

Cả thế giới như im bặt.

Bạch Ngọc gục trên người Nhϊếp Lăng Vũ, nhíu mày đau đớn, khuôn mặt thanh tú nhăn nhó vì đau.

Nhϊếp Lăng Vũ không thể tin vào mắt mình, máu tươi phun ra từ lưng Bạch Ngọc...

Anh chỉ biết ngồi đó, não trắng xoá mấy giây, không thể phản ứng gì cả.

"Bạch... Bạch Ngọc..."

Tim Nhϊếp Lăng Vũ nhói lên, gần như ngừng đập!

"Không!"

Anh hét lên, vội vàng ôm Bạch Ngọc dậy.

Máu không ngừng tuôn ra từ lưng cậu.

Tâm trí anh chỉ còn một ý nghĩ, phải đưa Bạch Ngọc đến bệnh viện nhanh nhất có thể.

Anh không thể để Bạch Ngọc chết!

Nước mắt anh tuôn trào, ôm chặt Bạch Ngọc chạy ra ngoài, miệng lẩm bẩm:

"Bạch Ngọc, em không sao đâu. Tin anh đi, em sẽ không sao..."

Mặc dù miệng nói em sẽ không sao, nhưng trong lòng nỗi sợ đã nuốt chửng anh.

Chưa bao giờ anh sợ hãi đến thế.

Ngay cả đôi tay ôm Bạch Ngọc cũng run lên bần bật.

Khuôn mặt Bạch Ngọc tái nhợt, đau đớn cùng mất máu khiến cậu sắp ngất đi.

Bạch Ngọc biết thời gian cậu không còn nhiều.

Cậu vẫn còn điều chưa nói hết.

Bạch Ngọc gượng sức vươn tay vuốt má Nhϊếp Lăng Vũ:

"Lăng Vũ..."

"Lăng Vũ, nghe em nói này... trước đây em có quan hệ với Diêu Phương. Nhưng giờ trong lòng em không còn ai khác ngoài anh...

Em đã không còn thích anh ta nữa từ lâu rồi.

Em cứ từ chối lời cầu hôn của anh không phải vì em không yêu anh, mà vì em cảm thấy bản thân không xứng với anh...

Anh tốt như vậy, em chỉ là một đứa nghèo khổ... Làm sao em có thể xứng đáng với người như anh chứ?"

Những lời Bạch Ngọc khiến trái tim Nhϊếp Lăng Vũ như bị dao đâm.

Cuối cùng anh đã làm điều gì?

"Bạch Ngọc, em sẽ không sao đâu. Không phải em không xứng với anh, mà là anh không xứng với em!"

Nước mắt Nhϊếp Lăng Vũ tuôn như suối.

"Khi nào em khỏe lại, chúng ta sẽ đi kết hôn nhé?"

Bạch Ngọc mỉm cười nhìn anh.

Dồn hết sức lực, cậu nói khẽ:

"Được... lúc đó chúng ta kết hôn nhé..."

Đồng tử cậu dần mờ đi, ý thức cũng dần mất đi. Lúc nhắm mắt lại, cậu nghe thấy giọng Tiểu Mê Muội vang lên bên tai.

[Ding, hảo cảm hiện tại của mục tiêu đạt 100 điểm. Nhiệm vụ hoàn thành.]