Chương 25: Tổng tài bá đạo muốn cưng chiều tôi (25)

"Vẫn không chịu kết hôn với anh sao?"

Nhϊếp Lăng Vũ chống hai tay chặn Bạch Ngọc dưới thân, mắt nhìn chằm chằm vào cậu. Trong ánh mắt đã tràn ngập du͙© vọиɠ đàn áp.

Đã nửa tháng kể từ lần cầu hôn trước, nửa tháng qua họ rất tốt đẹp, mọi thứ có vẻ hoàn hảo.

Nhưng Bạch Ngọc vẫn không chịu đồng ý kết hôn với anh.

Nhϊếp Lăng Vũ không hiểu vì sao?

Thấy người trước mặt mím môi không lên tiếng, trong lòng Nhϊếp Lăng Vũ hơi bực tức. Anh cúi xuống hôn mạnh lên môi Bạch Ngọc, nóng lòng chiếm hữu cậu một lần nữa.

Bạch Ngọc có thể hôn anh, có thể ân ái với anh, thậm chí còn quan hệ thân mật với anh như thế này.

Nhưng vẫn không chịu lấy anh!

Trong lòng Nhϊếp Lăng Vũ tràn ngập không vui. Trên đời này điều anh muốn nhất chỉ có người này. Chỉ có người này mới khiến anh day dứt.

Nhưng lại không thể chiếm hữu hoàn toàn!

"Tại sao? Nói cho anh biết, tại sao không chịu lấy anh?"

Bạch Ngọc mỉm cười nhìn người trước mặt, vòng tay ôm anh vào lòng. Môi vẫn im lặng, nhưng trong lòng lặng lẽ nghĩ: Đồ ngốc, vì không muốn rời xa anh quá sớm thôi...

Nhϊếp Lăng Vũ hôn say đắm Bạch Ngọc, chiếm hữu cậu một cách trả thù.

Bạch Ngọc gần như sắp bị anh làm ra bã.

Dù quan hệ với anh bao nhiêu lần, cậu vẫn không chịu nổi sự mạnh mẽ cưỡng ép của người này.

[Ding, hảo cảm của mục tiêu tăng +01, hiện tại 999 điểm.]

Nghe tiếng bíp lại vang lên, Bạch Ngọc biết dù bề ngoài hung dữ nhưng thực chất người này vẫn đang tăng hảo cảm...

Khóe miệng cậu không kìm được nhếch lên.

Tuy nhiên, Nhϊếp Lăng Vũ tăng hảo cảm keo kiệt ghê gớm, từ 1 điểm ban đầu, rồi thành 01, chắc về sau sẽ là 001...

Tiểu Mê Muội từ lo lắng lúc đầu đến bây giờ đã thành tê liệt.

Cuối cùng cũng hiểu, ký chủ đại nhân đang dùng cách này để đạt 100 điểm.

Ký chủ của nó quả thực không phải dạng vừa, đạt 100 điểm trên giường, trong lịch sử chưa từng có! Thật kỳ diệu và kí©h thí©ɧ.

Tiểu Mê Muội nhìn cảnh tượng trước mắt, vừa xem vừa chảy máu cam, rồi nghe giọng Bạch Ngọc vang lên bên tai.

"Nhanh vào cái phòng nhỏ đen tối của mi đi!"

[Đồ bủn xỉn, hừ!]

...

Sau biết bao lần, Bạch Ngọc cuối cùng lại ngất đi.

Nhϊếp Lăng Vũ nhìn chằm chằm người trước mặt.

Váy cưới, nhẫn kim cương, nhà thờ...

Anh đã chuẩn bị tất cả, chỉ chờ Bạch Ngọc gật đầu đồng ý.

Nhưng vẫn không được.

Rốt cuộc còn thiếu anh điều gì nữa?

-

Sáng hôm sau, Nhϊếp Lăng Vũ nhận được một gói hàng ẩn danh tại công ty.

Với địa vị của Nhϊếp Lăng Vũ, anh có vô số kẻ thù, nên những gói ẩn danh anh sẽ không bao giờ mở ra.

Nhưng gói này lại ghi rõ tên Bạch Ngọc.

Trong phần nội dung ghi "liên quan đến Bạch Ngọc".

Vậy nên cho dù bên trong có bom, anh cũng phải mở ra xem.

Nhϊếp Lăng Vũ nóng lòng mở gói, bên trong không phải bom mà chỉ là vài tấm ảnh.

Nhưng chính những bức ảnh đó khiến Nhϊếp Lăng Vũ mất bình tĩnh ngay lập tức.

Toàn bộ ảnh chụp cảnh Bạch Ngọc và Diêu Phương thân mật bên nhau, ôm ấp nồng nhiệt.

Thậm chí còn có tấm họ nằm trên giường hôn nhau...

Trước đó Nhϊếp Lăng Vũ biết Bạch Ngọc từng định bỏ trốn với Diêu Phương, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ họ đã phát triển đến mức nào.

Bạch Ngọc chưa hề nhắc đến Diêu Phương khi ở bên anh, nên Nhϊếp Lăng Vũ quên mất chuyện của hai người.

Giờ những bức ảnh như một cái tát vô hình đập thẳng vào mặt Nhϊếp Lăng Vũ!

Bạch Ngọc trong ảnh cười vui đến thế... ánh mắt nhìn Diêu Phương trìu mến và ngọt ngào biết bao!

Tuy nhiên, tất cả vẫn chịu đựng được, chưa đủ khiến Nhϊếp Lăng Vũ mất bình tĩnh.

Cho đến khi nhìn thấy tấm Bạch Ngọc và Diêu Phương hôn nhau trên giường, cả người anh nổ tung!

Mặt sau tấm ảnh viết một câu lạnh lùng:

"Người anh thích chỉ là một đôi giày cũ rách nát!"

Não như bị nổ tung trong vài giây.

Giận dữ trong lòng bùng nổ như núi lửa, đạt tới cực điểm ngay lập tức.

Nhϊếp Lăng Vũ quăng tấm ảnh vào mặt Bạch Ngọc, đôi mắt đỏ ngầu!

Những tấm ảnh như những mũi dao sắc, đâm thẳng vào tim anh.

Bạch Ngọc không chịu lấy anh là vì vẫn còn Diêu Phương trong lòng phải không?

Hai người họ đã phát triển đến mức trong ảnh rồi! Liệu họ có "lên giường" với nhau hay không, Nhϊếp Lăng Vũ không dám nghĩ tới!

"Tôi thật ngu ngốc, cứ cho rằng em là bảo bối của mình! Em cút ngay cho tôi đồ đĩ rẻ tiền!"

Trong mắt Bạch Ngọc lóe lên nét mỉa mai...

Cậu bỗng thấy mình thật ngu ngốc, vì muốn ở bên vai ác lâu hơn mà cứ trì hoãn hoàn thành nhiệm vụ...

Cuối cùng lại bị đối xử như thế này.

Không nói thêm lời nào, cậu quay người đi ra cửa.

"Em đi đâu?"

Giọng Nhϊếp Lăng Vũ vang lên!

Anh không ngờ Bạch Ngọc thật sự bỏ đi, anh muốn cậu giải thích, cho dù là nói dối cũng được!

Nhưng Bạch Ngọc không giải thích gì cả, chỉ nói một câu.

"Nhϊếp Lăng Vũ, anh bảo tôi cút mà? Vậy tôi đi ngay đây!"