Chương 23: Tổng tài bá đạo muốn cưng chiều tôi (23)

Mắt thấy Bạch Ngọc nín khóc mỉm cười, Nhϊếp Lăng Vũ cuối cùng mới yên lòng.

Anh nhẹ nhàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Bạch Ngọc. Làn da của cậu trắng nõn như tuyết, sờ lên mềm mềm giống trứng gà bóc vỏ.

Nhϊếp Lăng Vũ vốn chỉ đơn thuần lau nước mắt giúp cậu, nhưng không biết từ lúc nào, bàn tay chạm vào da cậu trở nên nóng rực.

Thiếu niên trước mặt trông sạch sẽ không tì vết, khóe miệng cậu hơi cong lên, một chiếc lúm đồng tiền đáng yêu thoắt ẩn thoát hiện.

Rõ ràng hình ảnh sạch sẽ là thế, nhưng tay của chàng trai lại vô thức vuốt ve chiếc cà vạt anh đeo trên cổ, dường như muốn vuốt phẳng những nếp nhăn trên đó. Có điều động tác của cậu quá vụng về, ngón tay không ngừng vuốt ve trước ngực anh, da chạm da, cào ngứa cả tim Nhϊếp Lăng Vũ.

Loại dụ dỗ vô hình này là mê người nhất

Nhìn từ góc độ của Nhϊếp Lăng Vũ xuống, chỉ nhìn thấy cúc áo trước ngực còn chưa đóng cẩn thận của Bạch Ngọc, thu hết những hình ảnh kiều diễm vào trong mắt, một dấu hôn đỏ lấp lí như ẩn như hiện……

Đó chính là dấu vết anh lưu lại lúc trước.

Hơi thở của Nhϊếp Lăng Vũ bỗng nhiên trở nên dồn dập, tay anh xoa vòng eo nhỏ nhắn của Bạch Ngọc, lòng bàn tay nhẹ nhàng xẹt qua nơi nhất mẫn cảm nhất của cậu, người trong lòng lập tức mềm xuống.

Giờ phút này Nhϊếp Lăng Vũ giống như là một con sói xám muốn bắt nạt bé thỏ trắng, trong mắt lập loè ánh sáng nguy hiểm.

Bé thỏ trước mắt thật sự quá mức mê người, làm anh không kìm chế được muốn nuốt cậu vào trong bụng.

Ăn sạch sẽ!

Không đợi Bạch Ngọc đáp lại, Nhϊếp Lăng Vũ đa lập tức ôm cậu lên.

Cúc áo bị Nhϊếp Lăng Vũ giật phăng ra, rơi lộp bộp trên mặt đất, làn da nõn nà nháy mắt bị phơi bày không sót thứ gì.

“Em có biết thật ra cà vạt còn có một công dụng khác không?”

“Hả?”

Nhϊếp Lăng Vũ cởi cà vạt đeo trên cổ xuống, một vòng lại một vòng quấn lên trên đôi tay Bạch Ngọc, giọng nói khản đặc.

“Ví dụ như, cũng có thể trói chặt em như vậy…”

……

Sau khi Nhϊếp Lăng Vũ cảm nhận được công dụng kỳ diệu của cà vạt, quả thực là không ngừng lại được.

Ngón tay anh nắm lấy đôi tay nhỏ gầy của Bạch Ngọc, vuốt ve không ngừng.

Nghe người dưới thân phát ra tiếng nức nở, trong ánh mắt anh càng lập loè hưng phấn, không nhịn được hôn lên vành tai cậu, lặp đi lặp lại, trằn trọc cọ xát……

……

Mặt Bạch Ngọc đỏ ửng lên, trông có vẻ vô cùng ngượng ngùng. Tuy nhiên trong lòng cậu thì lại muốn dùng một cú đấm gϊếŧ chết anh.

Sau một đêm bị "hành hạ phi nhân tính", hảo cảm của Nhϊếp Lăng Vũ cuối cùng cũng tăng thêm 1 điểm.

Đúng vậy, 1 điểm!

Bạch Ngọc không khỏi cảm thán rằng hảo cảm này thật sự càng lên cao càng khó tăng. Trước đây nói vài câu cũng có thể tăng 20 điểm, bây giờ bị anh hành hạ cả đêm chỉ tăng thêm 1 điểm.

Chỉ 1 điểm thôi!!!

Mặt Bạch Ngọc tái xanh. Cậu quyết định thời gian tới sẽ tránh xa người này, ăn xong rồi không trả tiền. Anh thật sự là một tên trắng trợn!

Bạch Ngọc tỉnh dậy trong cơn đau như bị xe ô tô nghiền qua, tên khốn Nhϊếp Lăng Vũ này thật sự muốn mạng cậu. Bạch Ngọc dùng tay sờ lưng mình, cậu cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này, cậu sẽ bị suy thận khi còn trẻ. Không biết Nhϊếp Lăng Vũ đang ở bên cạnh, Bạch Ngọc trực tiếp mở miệng chửi thẳng ra.

"Chó đẻ..."

"Bảo bối, em đang nói gì vậy? Chó gì?"

Nhϊếp Lăng Vũ nhìn người trước mặt với nụ cười trên môi, nhẹ nhàng vuốt tóc mái của Bạch Ngọc. Toàn thân tràn ngập cảm giác thỏa mãn sau khi no say.

Bạch Ngọc nhìn Nhϊếp Lăng Vũ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt. Suýt nữa thì lộ tẩy!

"Không, không phải... hôm nay là ngày mua sắm cuồng nhiệt, vừa rồi em định nói là ngày mua sắm... chúng ta cùng đi chơi nhé!"

Bạch Ngọc vô thức lau mồ hôi trên trán.

"Chó đẻ", "ngày mua sắm"... Nghe cũng na ná như nhau. May mà cậu thông minh lanh lợi, suýt nữa thì lộ tẩy.

Bạch Ngọc vẫn còn hả hê vì thoát nạn, nhưng không ngờ Nhϊếp Lăng Vũ đã cứng người. Anh nhìn chằm chằm vào cậu, không cử động. Trái tim đập loạn xạ trong l*иg ngực.

Vậy là, đây là... hẹn hò trong truyền thuyết ư?

Mặc dù Nhϊếp Lăng Vũ là một ông chủ độc tài đích thực, có quyền lực và tiền bạc, giàu có vô địch, không biết bao nhiêu trai đẹp gái xinh muốn leo lên giường anh. Nhưng trái tim anh luôn hướng về một người, chưa bao giờ yêu đương, nói chi đến hẹn hò với người mình thích. Trái tim anh háo hức đến mức muốn nhảy ra ngoài!

Bạch Ngọc thấy Nhϊếp Lăng Vũ im lặng lâu quá, tưởng anh không muốn đi. Dù sao thì cậu cũng chỉ nói lung tung thôi mà.

Định nói, thôi bỏ đi.

Nhưng ngay lúc đó, cậu nghe thấy tiếng bíp:

[Hảo cảm của mục tiêu tăng +2 điểm]

Bạch Ngọc cảm thấy não cậu sắp nổ tung rồi. Không... Không phải chứ... Tối qua cậu vất vả đến sáng, từ chiều tới sáng "làm việc", chỉ tăng 1 điểm hảo cảm. Bây giờ nói lung tung một câu là tăng 2 điểm, đây là cái quái gì vậy!

Bạch Ngọc mặt mày mơ hồ nhìn Nhϊếp Lăng Vũ, thật muốn mổ xẻ bộ não anh ra xem mạch logic thế nào.

Tuy nhiên Nhϊếp Lăng Vũ hoàn toàn không phát hiện sự bất thường của Bạch Ngọc, hôn mạnh cậu một cái.

"Tốt lắm, bảo bối, em chờ anh một chút nhé! Anh sẽ đến ngay đây."

Nói xong, Nhϊếp Lăng Vũ chạy biến mất.



Bạch Ngọc đã rửa mặt xong từ lâu, ngồi trong phòng khách chờ đợi... chờ đợi...

Chờ đợi cả tiếng đồng hồ rồi, vẫn không thấy bóng dáng Nhϊếp Lăng Vũ.

Quản gia nhìn cậu với ánh mắt thương cảm. Vừa rồi quản gia hỏi Bạch Ngọc đang làm gì, Bạch Ngọc nói cậu đang chờ Nhϊếp Lăng Vũ cùng đi dạo phố.

Lúc đó quản gia đã cảm thấy không ổn. Chủ nhân của họ là ai? Là tổng giám đốc tập đoàn Nhϊếp với hàng trăm triệu lợi nhuận mỗi phút. Làm sao có thể đi dạo phố với một người hầu?

Nhìn đi, giờ đã một tiếng rồi, cậu chủ Nhϊếp vẫn không ra. Có lẽ cậu ấy nói lỡ miệng, không ngờ Bạch Ngọc lại để trong lòng.

Thấy Bạch Ngọc nằm sấp trên ghế sofa, mắt sắp nhắm lại chờ đợi. Quản gia lắc đầu.

Những con yêu tinh bám đuôi cá chép này vẫn thế, cứ tưởng mình có thể bay cao một bước. Không biết bản thân chỉ là đồ chơi giải trí của người giàu mà thôi.

Khuôn mặt quản gia nhếch lên nụ cười mỉa mai. Trong lòng nghĩ, cứ ngồi đó chờ đi, đến tối cậu chủ Nhϊếp cũng sẽ không ra đâu!

Nhưng ngay lúc đó, quản gia bỗng thấy Nhϊếp Lăng Vũ mặc vest chỉnh tề, bước ra từ phòng ngủ.

Vẻ ngoài của anh cho thấy đã được chăm chút kỹ lưỡng, tóc vuốt keo ra sau, toát lên mùi hương nhẹ nhàng, khuôn mặt điển trai trở nên càng thu hút.

"Xin lỗi, Bạch Ngọc. Hôm nay là hẹn hò đầu tiên của chúng ta, nên anh chỉnh sửa lại một chút. Chờ em lâu quá không?"

Bạch Ngọc lắc đầu cười.

"Trông rất đẹp."

"Vậy chúng ta đi thôi."

Quản gia đứng chết trân tại chỗ, toàn thân đông cứng. Ông không thể tin vào tai mình.

Vậy là chủ nhân lạnh lùng, ghét tiếp xúc với người khác của ông, đã dành cả tiếng đồng hồ chỉnh sửa diện mạo chỉ để đi chơi với Bạch Ngọc, và còn thản nhiên thừa nhận điều đó!