Quyển 1: Chương 9: Học bá bị vu hãm và chính trực thiện lương lớp trưởng

Cố Bạch đột nhiên rất muốn hỏi Trình Kim Kim, những lời hôm qua cô nói với Chu Hân có phải thật sự hay không, cô có phải đã thật sự không thích hắn nữa? Nhưng Cố Bạch lại sợ hãi đáp án Trình Kim Kim trả lời, nếu cô nói đó là thật sự, vậy hắn nên làm cái gì bây giờ?

Tưởng tượng đến khả năng này đao đang cắm trong lòng Cố Bạch dường như càng đâm sâu hơn, phảng phất đâm vào chỗ linh hồn sâu nhất của hắn, làm hắn đau đến mức hô hấp khó khăn.

Chung quy là hắn tự mình lo sợ này kia, Cố Bạch nhìn nữ hài trước mặt, trong lòng sợ hãi cảm giác càng ngày càng nùng liệt, hắn nhấp nhấp môi tái nhợt không huyết sắc nói:

- “Không có gì, chỉ là muốn nhắc cậu trên đường trở về nhà chú ý an toàn.”

- “Tốt, làm tớ nghĩ rằng cậu bị làm sao, cậu trên đường về cũng chú ý an toàn nhé, tạm biệt.”

- “Tạm biệt.”

Cố Bạch mỉm cười một cái, phất phất tay với Trình Kim Kim.

Cố Bạch có làm thêm tại tiệm kem, mỗi ngày từ thứ hai đến thứ tư buổi tối đều sẽ đi làm công, ngày hôm qua cũng bởi vì muốn vội vã đi làm thêm mà không có thời gian giúp Trình Kim Kim làm vệ sinh.

- “Một phần kem dâu tây milkshake.”

Nữ sinh phụ trách điểm đơn bên cạnh nói với Cố Bạch.

Cố Bạch hai mắt vô thần cầm cái ly trống không, từ trên tủ lấy ra kẹo chuối tương điểm dâu tây đổ vào ly.

- “A, tôi nói là một phần dâu tây milkshake, sao cậu lại lấy thành kẹo chuối tương.”

Phục vụ sinh thò qua nhỏ giọng nhắc nhở.

Cố Bạch lúc này mới hồi phục tinh thần lại cúi đầu kiểm tra, cái ly đựng đầy kẹo chuối tương hoàng sắc điểm dâu tây.

- “Thực xin lỗi, tôi liền đổi lại.”

Cố Bạch vội vàng đem kẹo chuối tương đổ đi, thành khẩn xin lỗi.

Cố Bạch nhanh tay chuẩn bị một ly kem dâu tây milkshake, màu hồng phấn milkshake đổ vào ly trong suốt, ở trên kem còn muốn điểm xuyết thêm vài lát dâu tây.

Cố Bạch lấy mấy quả dâu tây bên cạnh đặt lên thớt, cầm dao gọt hoa quả bắt đầu cắt lát. Động tác tay hắn vừa nhanh vừa vội, liền không cẩn thận cắt vào ngón tay.

Máu đỏ tươi tức khắc lan tràn ra đầu ngón tay.

- “Trời đất, cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy, được rồi, tôi tới làm đi, cậu đứng sang bên cạnh nghỉ ngơi chốc lát đi.”

Phục vụ sinh làm cùng liền đem Cố Bạch đẩy sang một bên, một bên không ngừng ghét bỏ hắn tay chân vụng về.

Cố Bạch đem đầu ngón tay nhiễm máu đỏ tươi rửa vào trong nước lạnh, tuy chỉ bị thương đầu ngón tay, nhưng khi nãy cầm dao cắt dùng lực cũng mạnh, miệng vết thương cơ hồ muốn đem ngón tay hắn đứt rời.

Bên cạnh đồng nghiệp làm xong dâu tây milkshake liền đi tới cạnh hắn, nhìn đến vết thương của Cố Bạch hoảng sợ hô thành tiếng:

- “Trời ạ, cậu cắt vào sâu như vậy, chỉ là cắt dâu tây mà thôi sao lại dùng lực mạnh như vậy chứ?”

Cố Bạch không hề để ý lắc lắc tay đang dính nước:

- “Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi.”

Lúc này lại có mấy người đến gọi thực đơn, đồng sự cũng không rảnh lo cùng Cố Bạch nói chuyện, vội vàng đứng dậy tiếp đón.

Kế tiếp mấy cái đơn, đồng sự đều không cho Cố Bạch tiếp nhận, chỉ nói với hắn:

- “Tay cậu thương như vậy làm không được, nếu không cậu đi nhận đơn điểm, tôi tới làm đồ đi.”

Cố Bạch từ trong túi lấy ra băng keo cá nhân dán lên vết thương, cùng đồng sự bắt đầu làm việc.

Kim đồng hồ chậm rãi chỉ hướng 10 giờ, rốt cuộc kết thúc công việc của một ngày.

Cố Bạch kéo thân mình mệt mỏi, một tay với vào trong túi quần tìm chìa khóa, run run rẩy rẩy mở cửa nhà.

Cửa nhà gỗ đã cũ xưa, trên bề mặt là một đống hoa văn ngắn, theo tiếng đẩy cửa ra vang lên thanh âm kẽo kẹt.

Trong nhà một mảnh đen nhánh, Cố Bạch quen thuộc sờ soạng bật đèn lên, “tách” một tiếng, ánh đèn màu vàng chiếu sáng cả căn phòng.

Trong phòng một mảnh trống rỗng, chỉ bày trí vài món đồ gia cụ cổ xưa, ánh đèn không những không làm căn phòng tăng thêm sự ấm áp mà còn tăng thêm sự âm trầm khủng bố cùng lạnh lẽo.

Cố Bạch tùy ý ném cặp sách xuống đất, tê liệt ngã vào trên sô pha, thân mình gầy ốm nằm trên chiếc sô pha nhỏ hẹp, trên trán mang theo vết thương xanh tím, nhìn phá lệ chật vật.

Trên tay cảm giác đau đớn còn chưa biến mất, Cố Bạch thần sắc hoảng hốt nằm co người, bất tri bất giác đã ngủ mất.

Cố Bạch vốn dĩ nghĩ tiểu thương trên tay sẽ không có ai để ý đến, nhưng ngày hôm sau lại bị mắt sắc Trình Kim Kim phát hiện.

- “Cố Bạch, tay cậu bị làm sao vậy?”

Trình Kim Kim hỏi trong thanh âm lộ rõ sự quan tâm cùng nôn nóng.

Cố Bạch cảm thấy một trận sung sướиɠ, khóe miệng treo ý cười đều không giấu đi được:

- “Không có việc gì, chỉ là hôm qua cắt đồ vật bị cắt vào tay mà thôi.”

Trình Kim Kim thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại tiếp tục hỏi:

- “Vậy cậu xử lí qua sao?”

Cô nghĩ đến lần trước Cố Bạch ngay cả phát sốt cũng không muốn đi khám bệnh, trong lòng liền kết luận khẳng định hắn không có xử lí vết thương.

- “Đã xử lí qua.”

Cố Bạch nhìn cô nhíu chặt mày, sung sướиɠ nói:

- “Thật sự, cậu không tin tớ liền xé mở băng keo cho cậu xem vết thương.”

Nói rồi liền động thủ xé băng keo cá nhân ra.

- “A đừng đừng, tớ tin tưởng cậu còn không được sao, cậu mau băng lại không nhiễm trùng mất.”

Trình Kim Kim vội vàng mở miệng ngăn cản.

Cố Bạch hơi có chút hưởng thụ Trình Kim Kim quan tâm. Nếu biết tiểu thương như này có thể khiến cô lo lắng vì hắn nôn nóng vì hắn, làm hắn bị thương như vậy một trăm lần hắn cũng nguyện ý.

Cố Bạch nhìn thiếu nữ sườn mặt, trong lòng dâng lên một trận thoải mái.

Đó là cảm giác trước nay chưa từng có ấm áp, thỏa mãn. Từ trước hắn vẫn luôn giống như một cô thuyền, luôn luôn phiêu bạc lưu lạc.

Nhưng từ trong lòng hạt mầm nho nhỏ khác lạ chui lên từ mặt đất phẳng lặng bén rễ trong lòng hắn, hắn giống như tìm được ấm áp cùng vui sướиɠ chưa từng có, con thuyền cô độc rốt cuộc tìm được bến đỗ của bản thân.

Sườn mặt thiếu nữ hoàn mỹ tinh xảo, Cố Bạch nhìn đến mê mẩn, sống mũi cao thẳng, đôi mắt hạnh long lanh sáng ngời, tóc đen mềm mại, được buộc cao thành đuôi ngựa, nhìn càng linh động hoạt bát giữa ánh mặt trời.

Cố Bạch trong lòng liên tục tự ti rất nhiều lần, cô ấy xinh đẹp như vậy tính cách lại tốt như vậy làm nhiều người thích, nghe người khác nói, ba cô ấy tự mình mở một công ty lớn, mẹ lại là bác sĩ chủ nhiệm khoa.

Mà chính mình đâu? Không cha không mẹ, học phí dựa vào học bổng của trường học, sinh hoạt phí cùng những chi phí khác đều phải từng chút từng chút kiếm ra. Cá tính lại âm trầm, không hòa hợp với mọi người, trong lớp trừ bỏ cô ấy thậm chí còn không có người chủ động nói chuyện với mình.

Hắn như vậy, cũng xứng với cô sao?

Cố Bạch nghĩ nhất định là Trình Kim Kim đã thấy rõ chính mình là người bất kham như thế nào, mới từ bỏ thích hắn.

Chính là làm sao bây giờ, bản thân hắn giống như không bao giờ nghĩ rời đi cô, không nghĩ rời cô, từ bỏ thích cô.

Sau khi tan học, Trình Kim Kim đưa cho Cố Bạch một cái túi.

Nhìn Cố Bạch ánh mắt mang nghi hoặc, Trình Kim Kim chu môi nói:

- “Đây là thuốc bôi, cậu về nhà nhớ cẩn thận bôi lên miệng vết thương, một ngày ba lần, băng keo cá nhân cũng phải đổi.”

Cố Bạch ngơ ngác nhận lấy, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm túi trong tay, làm người khác không nhìn rõ thần sắc.

Trình Kim Kim lại mở miệng nói:

- “A, đúng rồi, thứ bảy này là sinh nhật tớ, cậu muốn đi sao?”

Trình Kim Kim nhìn Cố Bạch cúi đầu một lúc lâu sau cũng không nói lời nào, nghĩ hắn không muốn đi, cũng đúng, có lẽ ở trong lòng Cố Bạch bọn họ cũng không có thân thiết đến như vậy.

Nghĩ thông suốt điểm này, Trình Kim Kim cũng không tiếp tục dây dưa, nói thẳng:

- “Vậy, nếu cậu không muốn đi cũng không sao, cuối tuần, rất nhiều người đều nghĩ ở nhà nghỉ ngơi.”

- “Ở đâu?”

Cố Bạch đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc.

- “Tiệm cơm quân hoa, chúng tớ đi ăn buffet cơm, ăn xong đi KTV ca hát, cậu đừng lo, các bạn đều là người trường chúng ta thôi.”

Trình Kim Kim sợ Cố Bạch để ý mình mời người xa lạ, vội vàng giải thích.

- “Ừm, tớ sẽ đi đúng giờ.”

Cố Bạch trong lòng vui vẻ, cô ấy mời mình đi sinh nhật, có phải hay không đại biểu, liền tính không còn thích hắn, cũng đem hắn đối đãi như bạn tốt a.

Nghĩ đến khả năng này, Cố Bạch cảm thấy tâm đã được chữa khỏi một phần, những lo lắng được mất cùng thương tâm bị đè nén đã được điều hòa thành nhu tình.

Có lẽ hiện tại vẫn chưa muộn, chỉ cần nỗ lực, hắn sẽ làm cô lại thích hắn lần nữa.

Ý niệm này giống như ngọn lửa cháy lên trong lòng Cố Bạch, thực mau cháy hừng hực, làm Cố Bạch cảm thấy toàn thân tràn ngập sức lực.

Như vậy bước đầu tiên là vì Trình Kim Kim chọn lễ vật thích hợp.

Cố Bạch do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là da mặt dày hỏi đồng sự làm cùng ở tiệm kem.

- “Lễ vật nữ sinh yêu thích a, tôi ngẫm lại đã, nước hoa son môi cùng túi sách a.”

Nữ đồng sự ánh mắt bát quái nhìn Cố Bạch:

- “Như thế nào a, mua lễ vật tặng nữ sinh cậu thích?”

Cố Bạch mặt lập tức đỏ hồng lan tới tận lỗ tai, nhưng hắn không nghĩ phủ nhận:

- “Đúng vậy, là vậy.”

- “Chậc chậc chậc, vậy cô ấy thích cậu không?”

Cố Bạch mặt đỏ bừng lập tức trắng bệch, cúi đầu uể oải như đại cẩu bị mất đồ ăn:

- “Không thích.”

- “Cô ấy học cùng lớp cậu sao?”

Cố Bạch gật gật đầu.

Nữ đồng sự lại tiếp tục nói:

- “Nữ sinh cấp ba hẳn là không thích son cùng nước hoa, hơn nữa tôi cảm giác cậu hẳn cũng không có tiền mua.”

Nữ đồng sự suy tư một lát, kiến nghị nói:

- “Nếu không cậu làm đồ thủ công gì đó, tiểu nữ sinh đều thực dễ dàng bị đả động, nói không chừng cô ấy sẽ cảm nhận được tâm ý của cậu sau đó bị cảm động đâu?”

Chính là làm cái gì a?

Một đêm này Cố Bạch trằn trọc, khó đi vào giấc ngủ.

Tâm tư ngây ngô thấp thỏm của thiếu niên đều là suy nghĩ làm thế nào để làm thiếu nữ mình thích vui vẻ.

**

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Bạch: Tôi muốn làm cô ấy thích tôi, tôi có thể, có thể!

Trình Kim Kim: Thực xin lỗi, tớ trước nay đều chưa từng thích cậu.

**

Cách trung tâm thành phố không xa “Diệt điền” kem xem như là quán kem có chút danh tiếng, trong tiệm không chỉ bán kem mà còn bán đủ loại kiểu dáng trà sữa cùng đồ ngọt.

Ánh sáng tươi đẹp xuyên thấu qua cửa kính sát đất cửa sổ, trong không khí tràn đầy hương vị ngọt ngào của bánh kem cùng trà sữa.

- “Một ly trà sữa đường đỏ, ít đá ít đường.”

La Nguyệt động tác thuần thục làm trà sữa, bưng lên cho khách hàng, trở lại quầy bán, liền thấy Cố Bạch thần thái nhẹ nhàng sửa sang lại quầy thu ngân.

Cố Bạch mặt mày vốn thanh tuấn, trước kia khi cau mày, sắc mặt lãnh đạm, một bộ dạng thâm cừu đại hận. Nhưng hiện tại hắn mặt mày dãn ra, thần thái bình thản, khuôn mặt thanh tuấn lập tức hiện rõ, phá lệ đẹp.

- “Làm sao vậy, tâm tình tốt như vậy, tiểu muội muội cậu yêu thầm tiếp thu cậu sao?”

La Nguyệt nhướng mày trêu chọc nói.

Cố Bạch nghe vậy khuôn mặt đỏ lên, tay đếm tiền dừng lại một chút:

- “Không có.”

Nhưng nhớ tới Trình Kim Kim khóe miệng không tự chủ được cười một cái:

- “Hôm nay là sinh nhật cô ấy.”

- “A, là vậy a.”

La Nguyệt ý cười càng sâu, nhìn nam sinh ngày thường bộ dáng cao lãnh giờ phút này như thiếu nữ hoài xuân, trong lòng cảm thấy hiếm lạ vừa buồn cười.

- “Tuổi trẻ thật tốt a.”

La Nguyệt nhịn không được cảm thán, lại hâm mộ trong lòng:

- “Vậy cậu sớm một chút đi đi, đừng đi muộn, trong tiệm để tôi trông cho.”

Cố Bạch ánh mắt sáng lên, ngữ khí mang theo cảm kích:

- “Cảm ơn, lần sau trông tiệm cùng làm việc đều giao cho tôi đi.”

- “Được rồi, được rồi, xem bộ dáng của cậu kìa.”

La Nguyệt liếc Cố Bạch một cái, xoay người đi làm trà sữa.

Đột nhiên, “phanh” một tiếng, cửa kính ra vào bị hung hăng đá mở, xông vào là mấy người lạ mặt cao lớn cường tráng trẻ tuổi.

Bọn họ đều cao lớn, đầu húi cua vô lại, ăn mặc áo hở ngực, lộ ra cánh tay xăm loang lổ, giơ tay nhấc chân đều lộ ra hung ác.

Vừa nhìn liền biết không dễ chọc.

Đại hán cầm đầu hút thuốc lá, đi đến trước quầy thu ngân, phun ra một lớp khói thuốc, lớn tiếng kêu lên:

- “Tới làm cho tôi ba ly trà sữa.”

La Nguyệt ở bên cạnh sợ tới mức không dám hé răng, vội vàng đi đến bàn điều khiển làm trà sữa.

Cố Bạch sắc mặt lạnh lùng, bình đạm không gợn sóng nhìn đại ca kia liếc mắt một cái:

- “Tổng cộng 36, còn có trong tiệm cấm hút thuốc.”

Tiểu đệ phía sau vọt lên trước, dùng cánh tay to chỉ vào Cố Bạch:

- “Mày quản lão tử?”

Đại ca cầm đầu giơ lên bàn tay to vỗ thật mạnh vào đầu tên tiểu đệ:

- “Câm miệng.”

Nói thế nhưng đem tàn thuốc dí thuốc quầy thu ngân, xoay người ném vào thùng rác. Cặp mắt tam giác trừng trừng nhìn Cố Bạch, ánh mắt âm lãnh:

- “Được rồi đi.”

Cố Bạch sắc mặt bất biến:

- “Cảm ơn ngài phối hợp, tổng cộng 36 đồng.”

Đại ca vung tay lên:

- “Tiền từ từ tôi sẽ trả, đều làm trà sữa cho chúng ta uống trước đi.”

Bên cạnh La Nguyệt đúng lúc mà làm xong ba ly trà sữa:

- “ Trà sữa của ngài.”

Một tiểu đệ bưng lên ba ly trà sữa, tìm chỗ thích hợp để ngồi, cả ba ngồi xuống.

- “Hô, làm tôi sợ muốn chết.”

La Nguyệt hít một hơi thật sâu:

- “Ba người này có phải đến gây sự hay không?”

Ba người kia sắc mặt đều hung ác, vừa thấy chính là người xã hội đen, cùng loại thơm ngọt tiệm trà sữa này thoạt nhìn không hợp nhau.

- “Quan sát đã.”

Cố Bạch nhìn mấy đại hán đưa lưng về phía họ nhỏ giọng nói.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, đại ca cầm đầu mang theo tiểu đệ lại đây, hắn uống mấy ngụm trà sữa liền ném “bang” một tiếng trên quầy thu ngân, hô lên:

- “Sao lại thế này a, trà sữa này không sạch sẽ.”

Cố Bạch bưng lên trà sữa, xuyên thấu qua cái ly trong suốt, trà sữa thình lình xuất hiện vài con sâu nhỏ.

- “Kêu nữ sinh làm trà sữa ra đây.”

Mặt sau tiểu đệ kêu lên:

- “Làm cô ta nhìn xem mình làm thứ gì.”