Quyển 1: Chương 8: Học bá bị vu hãm và chính trực thiện lương lớp trưởng

Đại thúc một bên làm việc, miệng cũng không nhàn rỗi, hắn lải nhải giảng:

- “Vốn dĩ chú thứ hai không đến trường, không nghĩ tới đến văn phòng liền thấy trong hộp thư có đơn xin sửa chữa camera, liền tới sửa.”

- “Ai, kết quả là công cốc a.”

Đại thúc thở dài nói.

Trình Kim Kim cảm giác chính mình giờ phút này nhất định trúng 500 vạn vé số, cô chỉ nghĩ cấp cho đại thúc khính nghiệp này một cái ôm to, lại nói với đại thúc:

- “Này như thế nào công cốc đâu, chú chính là người đã làm việc hữu dụng nhất trên thế giới này.”

Chú chính là người có thể thay đổi vận mệnh một người a.

Một năm này mùa thu tới phá lệ sớm.

Mới đầu thu, gió thu se lạnh đã về, cũng thổi tan hắc ám chưa kịp buông xuống.

Trình Kim Kim sáng sớm hôm sau liên đi tìm chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp nghe xong Trình Kim Kim nói, mắt bắt đầu sáng lên:

- “Đi, vậy hiện tại em cùng thầy đến phòng điều khiển một chuyến, tiết truy bài liền không cần về lớp.”

Trình Kim Kim tự nhiên thấy vui mừng, tìm được chứng cứ chứng minh Cố Bạch vô tội, còn được quang minh chính đại trốn tiết, không có việc nào so việc này tốt hơn.

Hai người bước đi nhẹ nhàng tới phòng điều khiển, hết thảy đều thuận lợi như trong dự kiến, chủ nhiệm lớp nghiêm túc xem xong lịch sử theo dõi tiết thể dục ngày đó, thở nhẹ nhõm một hơi.

Rốt cuộc mấy ngày nay chủ nhiệm lớp đều vì đem việc này áp xuống mà phí công ít công phu, không chỉ có lệnh không chế lớp học mỗi người không chuẩn ra khỏi lớp, càng là trong cuộc sống hàng ngày lo lắng khó an.

Chủ nhiệm lớp khách khí nhờ người phụ trách phòng điều khiển phân lại một đoạn video này, liền công đạo Trình Kim Kim trở về lớp học, còn nói trong vòng hôm nay sẽ cho cô một lời công đạo.

Cố Bạch nhìn cái bàn bên cạnh trống không, trong lòng một trận nôn nóng.

Cô ấy đây là đi muộn sao? Vẫn là do ngày hôm qua chính mình về trước, những người đó lại tìm cô ấy gây phiền toái?

Tưởng tượng đến khả năng này, Cố Bạch tâm liền tựa như bị một bàn tay gắt gao nắm lại toan lại đau. Cố Bạch khắc chế cúi đầu, làm bộ nghiêm túc đọc sách, trong lòng lại khắc chế không được suy nghĩ miên man.

Trên bàn sách, sách ngữ văn vẫn chưa lật được một trang nào.

Cố Bạch rốt cuộc đợi được đến hết tiết học, Cố Bạch đi đến trước bàn Chu Hân, do dự một lúc lâu sau mới mở miệng nói:

- “Hôm nay, Trình Kim Kim xin nghỉ sao?”

Chu Hân bị Cố Bạch đột nhiên hỏi hoảng sợ, đây chính là Cố Bạch a, hắn khi nào sẽ chủ động cùng nữ sinh nói chuyện?

- “Không, không có a.”

Chu Hân ngẩng đầu nhìn Cố Bạch vẻ mặt nghiêm túc, sợ tới mức miệng đều nói lắp.

Cố Bạch thất vọng cúi đầu:

- “Đã biết, cảm ơn.”

Nói xong liền đi trở về chỗ ngồi, cúi đầu ngốc ngốc, nửa ngày cũng không nhúc nhích một chút nào.

Trình Kim Kim sau khi trở về phòng học liền thấy một tờ giấy bên trên có viết:

Cậu không sao chứ, hôm nay như thế nào đến muộn như vậy?

Trình Kim Kim viết trả lời: Không có việc gì, từ từ có một cái tin tức tốt muốn nói cho cậu, bất quá trước không nói cho cậu, cho cậu một kinh hỉ nha.

Trình Kim Kim thừa dịp giáo viên không để ý ném giấy trở lại bàn Cố Bạch.

Cố Bạch nhìn dòng chữ trên tờ giấy, căng chặt thân mình rốt cuộc như trút được gánh nặng thả lỏng, hắn nghiêng đầu nhìn nhìn nữ hài biểu tình nhẹ nhàng, khóe miệng không tự củ được câu lên.

Có cái gì so được với cậu bình bình an an làm tôi kinh hỉ hơn được đâu?

Tiết đầu tiên đều là giảng bài, học sinh đều phải đi chạy bộ.

Nhưng rất nhiều nữ sinh thể lực đều không chống đỡ nổi dừng lại sau đội ngũ, tốp năm tốp ba tản bộ.

Chu Hân lôi kéo Trình Kim Kim ở sân thể dục chậm rãi đi tới, đội ngũ của lớp không biết đã chạy đi đâu hết.

- “Đúng rồi Kim Kim, cậu hôm nay sao lại đến muộn, Cố Bạch còn cố ý hỏi tớ có phải hôm nay cậu xin nghỉ hay không, các cậu có phải hay không...”

- “Không, cậu suy nghĩ cái gì đâu, chúng tớ sao có thể?”

- “Như thế nào không có khả năng?”

Chu Hân không tự giác đề cao âm điệu:

- “Tớ chưa từng thấy Cố Bạch chủ động quan tâm quá nữ sinh, hơn nữa lúc trước không phải cậu thích Cố Bạch sao, hiện tại không phải vừa lúc sao.”

Trình Kim Kim muốn giải thích chính mình trước nay chưa từng thích Cố Bạch, nhưng nghĩ đến nguyên chủ phỏng chừng cùng khuê mật nói không ít lời thật lòng, cho nên chỉ giải thích có lệ:

- “Tớ hiện tại không thích cậu ấy.”

- “Vì sao?”

Chu Hân nóng nảy, thanh âm hơi lớn chút:

- “Cậu lúc trước không phải cùng tớ nói thích Cố Bạch lâu như vậy, từ năm nhất liền bắt đầu, thật vất vả hiện tại cậu ấy đối xử khác biệt với cậu, cậu lại nói không thích liền không thích sao.”

Trình Kim Kim đau đầu không chịu được, nguyên chủ để lại cho cô một đống cục diện rối rắm a.

Cô nghĩ nghĩ, chỉ có thể giả bộ thương tâm cúi đầu, ngữ khí trầm thấp, mang theo một tia ưu thương:

- “Cậu còn nhớ rõ lần trước tớ viết thư tình cho cậu ấy sao, Cố Bạch cự tuyệt.”

- “Ngọa tào, cũng dám cự tuyệt cậu.”

Chu Hân nổi giận, khuê mật của mình lớn lên đẹp, cá tính tốt, ngày thường người theo đuổi đều xếp hàng dài đến tận cổng trường. Cố Bạch ngày thường một lời không hé răng, trừ bỏ thành tích hảo còn có ưu điểm gì a.

Chu Hân nhìn Trình Kim Kim cúi đầu, đắm chìm trong bi thương thanh âm không tự chủ được nhu hòa:

- “Không sao, không có việc gì, cẩu nam nhân chúng ta không thích liền không thích.”

Chu Hân sờ sờ đầu Trình Kim Kim, trong miệng tiếp tục lải nhải:

- “Cũng dám cự tuyệt Kim Kim nhà ta, hừ, thành tích hảo lại như thế nào, luôn đứng đầu lại như thế nào, ghê gớm lắm sao?”

- “Được rồi, được rồi.”

Trình Kim Kim thấy Chu Hân càng mắng càng hăng say, muốn tách ra đề tài liền nói:

- “Chúng ta chạy nhanh lên a, nếu không bị thầy bắt gặp mất.”

- “Đúng đúng đúng.”

Chu Hân lôi kéo Trình Kim Kim chạy:

- “Tớ lần trước bị bắt gặp thật sự thảm, cuối cùng còn bị phạt chạy thêm hai vòng.”

Nghe Chu Hân nói như vậy, Trình Kim Kim cũng sợ bước nhanh chạy, hai người liền chạy như bay đuổi kịp cả lớp, không chú ý thân ảnh cao gầy đằng sau.

Buổi chiều tiết tự học cuối cùng bị đổi thành tiết khóa của chủ nhiệm lớp.

Các bạn học thấy chủ nhiệm lớp ở tự học khóa thế nhưng tới phòng học, mỗi người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

Chủ nhiệm lớp vỗ vỗ trên bục giảng, nhìn nguyên bản lớp học ồn ào tức khắc trở nên an tĩnh, mới vừa lòng khụ khụ lên tiếng:

- “Hôm nay, thầy muốn tuyên bố một sự việc quan trọng, sự việc mất tiền lần trước, thầy đã tìm được chứng cứ.”

Lớp học tức khắc ầm ĩ, ngồi tại chỗ các bạn học bắt đầu khó nén bát quái thảo luận lên.

- “Rốt cuộc là ai a?”

- “Nhìn ý tứ của thầy, chẳng lẽ không phải Cố Bạch?”

- “Thật sự, chúng ta đây không phải oan uổng người sao?”

Chủ nhiệm lớp lại vỗ mạnh bục giảng một lần nữa, phía dưới âm thanh nhốn nháo lập tức yên lặng.

- “Thầy hôm nay đã nhìn theo dõi, tiết thể dục không có ai động vào cặp Dư Chiêu.”

Trừ bỏ Cố Bạch cùng Trình Kim Kim cả lớp đều kinh ngạc.

Bọn họ đều ở trong lòng lẩm nhẩm lầm nhầm, này đều không ý nghĩa, mấy ngày nay bọn họ đều oan uổng người khác.

Hơn nữa, còn vì hả giận mà trút lên Trình Kim Kim mỗi ngày làm vệ sinh cố ý ném rác rưởi loạn khắp nơi, gia tăng gáng nặng cho cô.

Trước đó có bao nhiêu thống hận hai người làm bọn họ phải đóng tiền một lần nữa, hiện tại liền có bao nhiêu áy náy.

Những người mấy ngày nay cô lập Cố Bạch cùng Trình Kim Kim trừ bỏ đám Dư Chiêu giờ phút này đều là xấu hổ hận không thể dúi đầu vào trong khuỷu tay.

Mà các học khác ở trong lòng dâng lên ý niệm, lại không có hành động, giờ phút này cảm thấy may mắn chính mình không có hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc tan học, Trình Kim Kim liền thu được rất nhiều lời xin lỗi.

Mấy nam sinh mặt đỏ bừng, cao lớn thân mình đều súc thành một đoàn, nói chuyện lắp bắp:

- “Lớp trưởng, thực xin lỗi.”

Trình Kim Kim thật sự mặc kệ bọn họ, trực tiếp cầm lấy chổi nhét vào trong tay bọn họ:

- “Nếu muốn xin lỗi, nửa tháng tôi bị phạt làm vệ sinh các cậu liền làm đi.”

- “Được.”

Mấy nam sinh cũng không nói gì nữa, đáp ứng ngay lập tức.

Mà Cố Bạch, những người khác kinh sợ hắn mặt lạnh cũng không dám trực tiếp nói xin lỗi, có người đành phải viết tờ giấy nhỏ nhân lúc hắn không chú ý, lặng lẽ đặt ở trên bàn hắn.

Sau khi hết tiết, Cố Bạch liền thu được mười mấy tờ giấy nói xin lỗi.

Cố Bạch mặt vô biểu tình ném tất cả vào thùng rác.

Lời nói xin lỗi giá rẻ này, hắn không cần.

Trình Kim Kim vui vui vẻ vẻ thu dọn, hôm nay có người giúp cô làm vệ sinh, chính mình có thể về sớm một chút.

Thiếu niên nghịch quang mà đứng, làm người nhìn không rõ thần sắc trên mặt hắn, nhưng Trình Kim Kim mạc danh cảm giác được cả người Cố Bạch tỏa ra khí lạnh.

Sau một lúc lâu, cô nghe được Cố Bạch mở miệng thanh âm trầm thấp u lãnh:

- “Chúng ta nói chuyện đi.”

Hoàng hôn khiến vườn trường mạ lên một tầng nắng chiều tà.

Trình Kim Kim cùng Cố Bạch sóng vai ra khỏi khu dạy học, hai người đi rất chậm, thỉnh thoảng lại có mấy bạn học đeo cặp sách đi qua hai người.

- “Trình Kim Kim.”

Thiếu niên thanh âm mang theo điểm khàn khàn, khi kêu tên cô, trong thanh âm mang theo tia khắc chế ôn nhu.

Mạc danh làm trong lòng Trình Kim Kim run lên.

- “Sao, sao vậy a?”

Cố Bạch xoay người, nhìn thẳng Trình Kim Kim, tối tăm con ngươi mang theo nghiêm túc:

- “Cảm ơn cậu.”

Cố Bạch dừng một chút, tiếp tục nói:

- “Video kia là cậu tìm được đi.”

Trình Kim Kim từ chối nói:

- “Cũng không tính là tớ, chỉ là ngẫu nhiên đã biết tiết thể dục chú tu sửa camera có tới sửa chữa camera.”

- “Tóm lại, cảm ơn cậu.”

Cố Bạch nhìn cô, biểu tình chưa từng có chấp nhất nghiêm túc.

Chạng vạng gió nhẹ thổi qua, thổi bay tóc mái giữa trán Trình Kim Kim, cô ngơ ngẩn nhìn Cố Bạch, sau một lúc lâu lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào:

- “Không cần cảm tạ.”

Hai người sóng vai đi tới cổng trường, Trình Kim Kim thấy chính mình xe nhà đỗ ở cách đó không xa, liền cáo biệt với Cố Bạch nói:

- “Tớ đi trước, người trong nhà tới đón tớ.”

- “Từ từ.”

Trình Kim Kim quay đầu lại nhìn lại, thiếu niên mày nhíu lại, ngày thường khuôn mặt tái nhợt có chút âm trầm.

- “Làm sao vậy?”

Trình Kim Kim thấy hắn sau một lúc lâu không nói lời nào, nhịn không được hỏi.

Cố Bạch nghĩ đến hôm nay giờ hoạt động tập thể nghe được đoạn đối thoại cô nói chuyện với Chu Hân, trong lòng dâng lên rất nhiều cảm xúc hỗn độn, phức tạp, cái loại cảm giác này tới vừa nhanh vừa vội, giống như một đao bén nhọn đâm vào trong lòng Cố Bạch, đau đến hắn quả tim đều run lên.