Quyển 1: Chương 10: Học bá bị vu hãm và chính trực thiện lương lớp trưởng

Tên tiểu đệ gân cổ kêu lên, thanh âm lớn kinh người, trong lúc nhất thời khách hàng khác trong tiệm đều đem ánh mắt tập trung về phía bên này.

Thấy đã đạt được mục đích, bọn học càng đắc ý kêu to:

- “Mọi người mau đến xem, trà sữa này không sạch sẽ, bên trong còn có sâu, chúng ta da dày thịt béo uống không sao, nhưng là người khác thì sao?”

Chung quanh tức khắc ồn ào.

- “Tại sao lại như vậy a?”

- “A, trà sữa có sâu, tôi mới uống xong hết một ly a.”

Cũng có mấy người nhìn ra thủ đoạn trong đó.

- “Mau đi thôi, mấy người này là đến gây chuyện a.”

- “Đúng vậy, đi mau, mấy người này vừa thấy liền biết không dễ chọc.”

Nói xong liền có hơn phân nửa khách hàng rời đi.

La Nguyệt khóc không ra nước mắt, mấy người này rõ ràng là đến gây chuyện, chính là xác thực mấy ly trà sữa kia đều là cô nàng làm, cô nàng chỉ có thể nơm nớp lo sợ đứng dậy, nhận mệnh xin lỗi nói:

- “Vị khách này, thực xin lỗi.”

Nhưng mấy đại ca kia không có thiện ý dễ dàng bỏ qua như vậy, bọn họ thoạt nhìn chính là cố ý muốn tìm phiền toái gây chuyện:

- “Kêu bà chủ của cô cậu ra tới, hôm nay sự cần thiết cho tôi một lời giải thích.”

Cố Bạch đem La Nguyệt đẩy sang một bên, thành khẩn cúi đầu xin lỗi:

- “Thực xin lỗi khách nhân, nếu không các ngài hôm nay uống trà sữa phí, sẽ không tính coi như là chúng ta bồi thường cho ngài.”

- “Tôi cùng nữ sinh này nói chuyện, cậu cút qua một bên.”

Đại ca cầm đầu mắt tam giác trừng Cố Bạch, hung ác như con sói đói, tùy thời có thể xé nát người trước mắt.

La Nguyệt đứng bên cạnh sợ hãi run run, nhưng Cố Bạch lại mặt không đổi sắc nói:

- “Thực xin lỗi, đồ ăn cùng đồ uống trong tiệm chúng tôi đều đã trải qua kiểm tra nghiêm khắc, không có khả năng làm vật thể không rõ xuất hiện trong trà sữa.”

Ngụ ý chính là mấy người hung dữ kia đến gây chuyện.

Đại ca kia phát hỏa, một phen kéo lấy cổ áo Cố Bạch, túm cả người Cố Bạch lại gần mình:

- “Mày nói lại cho tao lần nữa.”

Cố Bạch sắc mặt tàn nhẫn, vươn tay phải, đem tay đại ca đang túm cổ áo mình hung hăng kéo ra, sức lực rất lớn làm tên đại ca kia lảo đảo không vững.

Đại ca kia hồi phục tinh thần lại, tức khắc cảm thấy có chút mất mặt, chính mình vậy mà lại không thắng nổi một cái choai choai tiểu tử gầy yếu đơn bạc. Trong cơn giận dữ, đầu óc vốn không mấy linh hoạt, tên đại ca đánh mất lý trí, tức khắc đem chuyện đang gây khó dễ La Nguyệt bỏ sau đầu.

- “Dao nhỏ, cẩu tử, tạp tiệm kem này cho tao.”

Hai cái tiểu đệ đứng sau lưng cũng không dám cãi lời, lập tức bắt đầu đem bàn ghế trong bàn đạp đổ trên mặt đất, tạp bình hoa trên bàn, ném đồ vật quăng trên đất. Tiệm sạch sẽ gọn gàng tức khắc một mảnh hỗn độn, còn sót lại mấy cái khách hàng cũng sợ hãi vội vàng tránh thoát rời quán.

**

Sau khi từ đồn cảnh sát ra tới, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Cố Bạch mở di động ra nhìn thời gian, đã hơn 9 giờ tối.

Trong tiệm rối loạn kinh động đến cửa hàng cách vách, cách vách thấy nhóm người hung ác giống xã hội đen gây chuyện cùng phá tiệm, cũng không dám vào ngăn cản, đành lặng lẽ đi báo cảnh sát.

Cảnh sát thực mau tới tiệm ngăn nhóm người gây chuyện kia, cũng mang mấy người Cố Bạch đi theo.

Dưới sự ép hỏi của cảnh sát, mấy người kia đành phải khai mục đích vào tiệm. Nguyên lai là bọn họ tới giục nợ, La Nguyệt ba ba thiếu nợ ông chủ bọn họ tiền, nhưng hiện tại lại không tìm được người. Bọn họ cũng không dám làm chuyện trả thù, liền nghĩ đến tới quán La Nguyệt làm công gây chuyện phiền toái.

Bà chủ của tiệm kem khoan thai đến muộn. Bà chủ quán là từ nhà tới, tóc vẫn còn ướt hơn nửa, trên chân vẫn đi dép lê, thở hồng hộc mà nghe cảnh sát giải thích sự việc, cũng không trách cứ Cố Bạch cùng La Nguyệt, chỉ yêu cầu những người đến gây chuyện kia bồi thường tổn thất trong tiệm.

Mấy người kia không cam lòng, đặc biệt là đại ca cầm đầu ánh mắt tam giác, tiểu nha đầu kia nợ bọn họ nhiều tiền như vậy, hiện tại còn bắt bọn họ phải bồi thường tiền.

Đại ca ánh mắt hung ác bị cảnh sát trừng mắt dần dần yếu đi, không bồi tiền liền phải bị giam trong đồn cảnh sát. Đại ca rụt rụt đầu, đáp ứng yêu cầu chủ tiệm.

Sự tình thực mau được giải quyết, ba người từ đồn cảnh sát ra tới, bà chủ tiệm liền bắt xe trở về, chỉ lưu lại một câu:

- “Ngày mai cùng cô cậu tính sổ.”

La Nguyệt áy náy cúi đầu, nhìn thiếu niên bên cạnh, vừa nãy khi mấy người kia gây chuyện, Cố Bạch vẫn luôn che chở đứng trước mặt cô nàng, ngang ngạnh bị ăn vài quyền, tuy nói mấy người kia không chiếm được chỗ tốt, nhưng vết thương kia vẫn là bởi vì cô nàng mà Cố Bạch phải chịu.

- “Thực xin lỗi, đều là bởi vì tôi.”

Cố Bạch không nói chuyện, hắn biết chuyện này cũng không thể đổ lên đầu La Nguyệt, dù sao chuyện này cũng bởi vì bản thân tức giận khıêυ khí©h mấy người kia, trong tiệm mới thành như vậy.

Nhưng hôm nay là sinh nhật Trình Kim Kim, chính mình vậy mà bỏ lỡ. Hắn với tay vào túi, vuốt ve lễ vật chính mình thức mấy đêm để làm, tâm dần dần chìm xuống đáy cốc.

Cô ấy có thể hay không tức giận a? Chính mình rõ ràng đáp ứng đi sinh nhật cô ấy, lại là chính mình lỡ hẹn.

La Nguyệt bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của Cố Bạch lại càng áy náy:

- “Thật sự xin lỗi a, cậu có lẽ là vì tôi mà bỏ lỡ sinh nhật của người cậu thích.”

Cố Bạch hồi phục lại tinh thần, nhìn đến bộ dáng chực khóc lã chả của La Nguyệt, một bộ dạng áy náy hận không thể ngay lập tức lấy chết tạ tội, hắn hồi phục lại tâm trạng đang dần chìm xuống, an ủi nói:

- “Không có việc gì, tối mới nhắn tin cho cô ấy, cô ấy nói không sao cả.”

La Nguyệt đương nhiên biết nữ hài Cố Bạch thích sẽ nói không sao cả, con gái có đôi khi sẽ nói không sao, nhưng thực ra đều có sao, các cô nàng rất để ý. La Nguyệt nhịn không được khuyên nhủ:

- “Nếu không hiện tại cậu đi đi, xem xem còn kịp chúc mừng sinh nhật cô ấy hay không.”

- “Tính ra hiện tại cô ấy có lẽ đã trở về nhà a.”

Cố Bạch ủ rũ cúi gục đầu, ngữ khí buồn buồn.

- “Nhưng lễ vật kia cậu làm mất thời gian như vậy, cậu cam tâm sao?”

La Nguyệt hướng dẫn từng bước:

- “Nếu cậu thừa dịp sinh nhật hôm nay đuổi kịp tặng lễ vật cùng tỏ tình, cô ấy đồng ý thì sao, cậu cam tâm bỏ sao?”

Nghe lời nói của La Nguyệt, Cố Bạch tức khắc thần sắc hoảng loạn, tâm thần đều loạn, hô hấp bắt đầu dồn dập.

- “Cho nên cậu nhanh đi mau, hiện tại mới 9 giờ hơn, nói không chưng cô ấy còn chưa trở về đâu.”

La Nguyệt vừa nói vừa xem điện thoại, không khỏi vội vàng gọi xe thay Cố Bạch:

- “Cô ấy tổ chức sinh nhật ở nơi nào a?”

- “KTV.”

- “Vậy được rồi, cậu mau đi, tiền xe tôi trả coi như bồi thường cho cậu đi.”

Ban đêm trên đường lớn, đèn đường sáng rực đều đã được bật lên, người xe tấp nập. Mấy khu nhà cao tầng đèn LED lập lòe, nhìn thành phố phá lệ phồn hoa lóa mắt.

Gió đêm phất phơ thổi qua tóc mái Cố Bạch, hắn ngồi trong xe, nhìn đôi nam nữ đang đứng bên lề đường.

Nam sinh thần sắc khẩn trương thành khẩn đưa cho nữ sinh một bó hoa hồng kiềm diễm, thiếu nữ vui vẻ nhào vào lòng ngực thiếu niên.

Có lẽ là bởi vì nhìn thấy cảnh vừa rồi, hoặc bởi ánh trăng quá mỹ, quá mức mê hoặc lòng người làm người ta mất đi lý trí.

Cố Bạch tâm bàng hoàng cùng bất an liền vơi đi rất nhiều, nhiều thêm vài phần dũng khí, hắn đột nhiên rất muốn vọt tới trước mặt Trình Kim Kim hỏi cô:

- “Em còn thích tôi sao?”

- “Kim Kim, tớ về trước nha.”

Chu Hân phất phất tay với Trình Kim Kim, đi được vài bước lại quay lại lo lăng nói:

- “Nếu không cậu đi về cùng tớ đi, cậu đi một mình trở về không an toàn.”

- “Không cần không cần, tớ còn muốn từ từ đi dạo, mua đồ ăn khuya, thật vất vả đêm nay bố mẹ tớ không ở nhà, tớ muốn ăn tôm hùm đất.”

Trình Kim Kim đẩy Chu Hân về phía xe.

- “Vậy được rồi, cậu về đến nhà nhớ gọi báo cho tớ một tiếng nhé.”

Chu Hân không yên tâm dặn dò.

Chu Hân rời đi, liền các bạn học khác cũng tốp năm tốp ba rời đi.

KTV sáng lên với đủ loại màu sắc ánh sáng, làm đôi mắt người choáng váng, trên hành lang truyền đến đủ loại âm thanh, ồn ào làm Trình Kim Kim tâm phiền ý loạn.

Cô bước nhanh rời KTV.

Rời xa ầm ĩ âm thanh cùng đủ loại ánh đèn loạn mắt, Trình Kim Kim tâm bực bội hơi bình tĩnh lại. Cô xoa xoa huyệt thái dương có chút đau nhức, mở điện thoại định mở app gọi xe.

Nhưng Trình Kim Kim đột nhiên nhìn đến cây cổ thụ nơi xa loáng thoáng bóng người, cô dừng lại động tác có chút không xác định đến gần.

Dưới ánh trăng, thiếu niên đứng dưới tàng cây xanh um tươi tốt, ban đêm ánh đèn chiếu rọi ở trên mặt Cố Bạch khuôn mặt như ngọc tuấn tiếu, trong mắt hắn sương lạnh bị ánh trăng hòa tan, chỉ còn lại một mảnh ôn nhu.

Tim Trình Kim Kim đột nhiên đập có chút gia tốc, nhưng cô thực mau đem chuyện này quy cho chuyện khi nãy ở KTV bản thân có uống mấy chai bia. Cô khống chế lại tim đập có chút bất thường, mới mở miệng hỏi Cố Bạch:

- “Cố Bạch? Cậu như thế nào lại ở đây, không phải cậu có việc bận sao?”

Cố Bạch mím môi trả lời:

- “Chuyện đó giải quyết xong rồi, tôi liền lại đây xem có kịp trước lúc cậu trở về không.”

- “Cậu như thế nào không đi vào, cậu chờ ở đây bao lâu rồi.”

- “Hơn nửa tiếng đi, bên trong quá nhiều người, tôi có chuyện muốn đơn độc nói với cậu.”

Cố Bạch nhìn thiếu nữ trước mặt, cô ăn mặc một cái váy liền vàng nhạt, làn da oánh bạch sáng lên. Cặp mắt hạnh liễm liễm thủy quang, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, đáng yêu giống như một con tiểu miêu mới khóc xong.

Cổ họng Cố Bạch căng chặt, tim đập dường như sắp xông ra khỏi l*иg ngực. Cố Bạch nói chậm rãi:

- “Sinh nhật vui vẻ.”

- “Cảm ơn.”

Trình Kim Kim cười, cô vốn dĩ còn bởi vì Cố Bạch lỡ hẹn mà có chút thất vọng, hiện tại nhìn đến thiếu niên đã trễ như vậy còn chạy đến, ở bên ngoài đợi lâu như vậy, trong lòng nói không cảm động là giả.

Mắt hạnh lộ ra cảm kích, Trình Kim Kim nói:

- “Cảm ơn cậu còn chạy tới chúc mừng sinh nhật vui vẻ riêng tớ.”

Cố Bạch nhìn thiếu nữ kiều mỹ trước mặt, chỉ cảm thấy nhìn như thế nào cũng không cảm thấy đủ.

Cố Bạch với tay vào túi định lấy ra lễ vật đưa cho Trình Kim Kim nhưng lại nhìn thấy túi trên tay cô.

Nho nhỏ nhưng lại tinh xảo, mặt trên có có nhãn hiệu ký hiệu.

Vừa thấy liền biết món quá kia giá trị xa xỉ.

Cố Bạch tay cầm lễ vật cứng lại, trong lòng cỗ cảm giác tự ti lại dâng lên. Vừa mới tâm tình nhảy nhót bởi nhìn thấy Trình Kim Kim liền không tự giác chìm xuống đáy cốc.

Cố Bạch đột nhiên cảm thấy lễ vật của mình thập phần buồn cười, hoãn hoãn một chút, hắn mới chậm rãi nói:

- “Thực xin lỗi, tôi quên mang lễ vật cho cậu.”

- “Không sao mà, không cần quà sinh nhật, cậu có thể nói với tớ một tiếng sinh nhật vui vẻ, tớ đã thực vui vẻ.”

Cố Bạch chóp mũi có chút chua xót, dũng khí không biết từ đâu đến dần dần tiêu tán.

Hắn cái gì cũng không có, thậm chí liền ngay cả mua cho cô lễ vật có chút thể diện cũng làm không được, tiền cũng không có.

Đáy lòng tự ti làm Cố Bạch không chút thoải mái, hắn dừng một chút, liền nghe được âm thanh thiếu nữ nhẹ nhàng:

- “Cậu ăn qua cơm tối sao, tớ có chút đói, không bằng chúng ta cùng đi ăn chút gì đi.”

Cố Bạch muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng chung quy vẫn là làm không được, lòng tham nghĩ muốn ở cạnh Trình Kim Kim lâu hơn một chút.

- “Được.”

Cố Bạch không tự giác liền đồng ý.

Hai người đi đến một quán ăn ven đường.

Đèn đường sáng rực rỡ, Hải Thị cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.

Trình Kim Kim nhìn bàn cách vách bên kia toàn tôm hùm đất nuốt nuốt nước miếng. Nguyên chủ trong nhà bị quản rất nghiêm, ngày thường ẩm thực đều là thực phẩm lành mạnh, thật vất vả thừa dịp bố mẹ vắng nhà, chính mình muốn ăn một bữa no nê.

Nhưng cô vẫn còn chút lý trí hỏi Cố Bạch:

- “Cậu muốn ăn gì?”

- “Tùy tiện xem cậu ăn gì đi.”

Trình Kim Kim vừa nghe cũng không tiếp tục khách khí, bàn tay vung lên:

- “Ông chủ, trước tới hai cân tôm hùm đất xào cay, hai cân tỏi hương tôm hùm đất thêm khoai tây chiên dưa chuột cùng hai chai bia.”

Cố Bạch vừa định mở miệng ngăn cản cô uống bia, nhưng nghĩ đến hôm nay là sinh nhật cô liền không có tiếp tục.

- “Cậu muốn gọi thêm gì sao?”

Trình Kim Kim quay đầu hỏi Cố Bạch.

Cố Bạch nghĩ nghĩ:

- “Nộm củ sen đi.”

- “Được.”

Bà chủ ghi xong tên món liền hấp tấp đi chuẩn bị.

Cách vách mấy cái nam nhân chính khí ngất trời trò chuyện phiếm, thanh âm lớn dọa người. Bốn phía ầm ĩ phức tạp, lại tràn ngập không khí náo nhiệt.

Cố Bạch cùng Trình Kim Kim ngồi đối mặt với nhau, Cố Bạch rót nước ấm, cẩn thận giúp Trình Kim Kim tiêu độc đũa.

Nghĩ đến nhiệm vụ của mình, Trình Kim Kim đột nhiên mở miệng hỏi:

- “Cố Bạch, mộng tưởng của cậu là gì a?”

Cố Bạch tay đang tiêu độc đũa dừng một chút, lại tiếp tục trong tay động tác.

Cố Bạch thanh âm trầm thấp, lộ ra một tia cô đơn:

- “Trước kia mộng tưởng là có thể thi vào một đại học tốt, về sau tìm một công việc tốt.”

Trước kia? Vậy đại biểu cho hiện tại mộng tưởng đã khác đi?

Trình Kim Kim nghi hoặc hỏi:

- “Vậy hiện tại thì sao?”

Hiện tại? Cố Bạch nhìn thiếu nữ đang kéo má, vả mặt thiên chân vô tà, trong lòng nhu thành một bãi thủy.

Hiện tại mộng tưởng là vĩnh viễn có thể bên cạnh em. Hắn lặng lẽ đáp ở trong lòng.

Nhưng rốt cuộc Cố Bạch không có dũng khí nói ra lời nói thiệt tình của mình, chỉ là ngữ khí nhàn nhạt nói:

- “Hiện tại mộng tưởng vẫn là không có thay đổi.”

Trình Kim Kim trong lòng buông lỏng, nếu nói Cố Bạch mộng tưởng là thi vào đại học tốt, kia nhiệm vụ hoàn thành liền chắc chắn như ván đã đóng thuyền. Cố Bạch thành tích tốt như vậy, thi không được đại học tốt mới là kỳ quái.

Chờ đến khi Cố Bạch thi đỗ đại học tốt, hoàn thành mộng tưởng, chính mình liền có thể hoàn thành nhiệm vụ.