Chương 79: Không Ngờ Mục Lan Khi Uống Say Lại Đáng Yêu Như Vậy!

Mùa hè năm bốn đại học ấy, Mục Lan cuối cùng cũng dùng thân phận bạn trai của Lâm Vũ Văn tới nhà chào hỏi, ba Lâm hiếm khi sửa hình tượng hiền lành trước mặt người ta, lấy ra tất cả rượu mình giấu mười mấy năm.

"Chàng trai, nhân phẩm thể hiện rõ nhất trong lúc uống rượu, tôi phải thử cháu."

"Ba!" Lâm Vũ Văn cảm thấy lý luận này của ba mình đã sắp tiếp cận sự mê tín thời phong kiến rồi.

Nhưng Mục Lan lại nghiêm túc gật đầu: "Tửu lượng của cháu không tốt lắm, mong chú chỉ dạy nhiều hơn."

Mẹ Lâm biết rõ kế hoạch của chồng mình như lòng bàn tay, làm không ít đồ nhắm rượu, canh giải rượu cũng đã chuẩn bị sẵn.

Lâm Vũ Văn biết ba mình mỗi khi rảnh rỗi sẽ nhấp mấy ngụm rượu, không hề uống say, chỉ là cho đỡ thèm miệng. Nhưng Mục Lan thật sự chưa từng uống rượu trước mặt cô lần nào, trước đó Lâm Vũ Văn cũng không hề biết anh còn biết uống rượu.

Kết quả rất rõ ràng, Mục Lan thảm bại, say đến gần như bất tỉnh nhân sự, mà ba Lâm vẫn còn êm đẹp ngồi đối diện.

"Mới thế đã say rồi? Sau này làm sao xã giao ngoài xã hội đây!"

Lâm Vũ Văn ở bên cạnh Mục Lan đứng dậy: "Người trẻ bây giờ có bản lĩnh không cần mấy kỹ năng này, ba thúi!"

Mẹ Lâm bật cười: "Được rồi, con mau đỡ thằng bé vào phòng con nghỉ ngơi một lát đi, mẹ đi nấu canh giải rượu."

Lâm Vũ Văn nghe lời đỡ Mục Lan, Mục Lan dù đã uống say, mặt vẫn trắng nõn sạch sẽ, chỉ có lỗ tai đỏ bừng.

"Văn Văn..."

Anh không ngừng gọi biệt danh của Lâm Vũ Văn, gọi đến mức Lâm Vũ Văn một giọt rượu còn chưa uống cũng lén đỏ tai, vội kéo anh vào phòng.

Mục Lan say đến mức không đứng nổi, nhưng vẫn còn rất ngoan, Lâm Vũ Văn bảo anh tự đứng anh liền cố gắng đứng thắng, bảo anh nhanh đi theo anh liền theo sát, bảo anh nằm xuống anh liền nằm lên giường mình.

"Văn Văn, Văn Văn..."

Nhưng ngoan thì ngoan, Mục Lan vẫn luôn gọi tên cô, gọi đến mức trái tim Lâm Vũ Văn mềm nhũn.

"Sao đấy, uống say còn gọi em!" Lâm Vũ Văn ngồi bên mép giường, xoa má nam thần, "Sao thế, tìm Văn Văn em có chuyện gì!"

Mục Lan giơ tay nắm lấy cổ tay cô, lòng bàn tay nóng bỏng dùng sức kéo cô vào lòng mình.

"Nhớ em, Văn Văn của anh."

Mặt thiếu niên rất nóng mang theo mùi rượu phải vào cổ Lâm Vũ Văn, còn dùng chóp mũi cọ cọ không ngừng.

"Yêu em...."

Anh vô ý thức nỉ non nói ra lời có lẽ lúc tỉnh táo không dám nói ra vì thẹn thùng, ngẩng đầu tìm môi cô.

"Anh vừa nói cái gì, nhỏ tiếng quá, không nghe rõ."

Nói xong, cô cảm thấy mình thật hư, thế mà nhân lúc người ta uống say muốn đối phương bày tỏ lại.

"Anh nói anh yêu em..."

Nhưng Mục Lan lúc này thật sự đã không biết trời trăng mây đất, cô nói nghe không rõ cũng tưởng là thật, nỉ non bên tai cô lần nữa.

"Nghe rõ chưa, Văn Văn?"

Lần này, Mục Lan cuối cùng cũng tìm được đôi môi của thiếu nữ, nghiêm túc hôn lên cánh môi nho nhỏ.

Đây là nụ hôn tràn ngập mùi rượu khiến nước bọt trong miệng Mục Lan cũng biến thành rượu, kết thúc nụ hôn, Lâm Vũ Văn cũng hơi say, duỗi tay ôm lấy cổ Mục Lan, chủ động nói: "Em cũng yêu anh."

Mục Lan cười ngây ngốc, ôm cô nằm xuống.

"Mệt không? Có cần ngủ một giấc không?"

Lâm Vũ Văn thật sự không ngờ Mục Lan khi uống say lại đáng yêu như vậy.

"Ừ, có một chút... Bà xã, hôm nay anh thể hiện tốt không?"

"Anh... Anh gọi em là gì?"

"Bà xã, em không phải là bà xã của anh sao? Ngày mai anh... Không, đêm nay anh phải dẫn em đi đăng ký kết hôn, anh muốn Cục Dân Chính tăng ca!"

"..."