Chương 80: Anh Yêu Em (Hết)

Lâm Vũ Văn sắp bị sự đáng yêu của Mục Lan làm cho tăng huyết áp rồi, cô thuận tay làm loạn tóc anh, sau đó đứng dậy: "Anh mau ngủ đi, lát nữa dậy uống canh giải rượu, đúng là... Nói nhiều."

Mục Lan ngoài miệng nói không cần, trên thực tế vừa híp mắt liền ngủ.

Lâm Vũ Văn ra ngoài rửa mặt để mặt mình thoạt nhìn không còn hồng nữa, thì thấy ba mẹ đang ngồi ở sô pha thảo luận gì đó.

"Ba, khi nãy ba cũng uống nhiều, không sao chứ?" Lâm Vũ Văn tự nhiên đi đến, "Lát nữa ba cũng uống canh giải rượu mẹ nấu đi."

"Ba sao có thể giống thằng bé, tửu lượng kém như vậy." Ba Lâm phất tay, nhưng trận thế lập tức suy yếu sau khi bị vợ mình trừng mắt, "Có điều vẫn phải uống canh giải rượu, không phải vì tỉnh rượu, chủ yếu là vì rất ngon!"

Ông cứ mạnh miệng đi!

Mẹ Lâm kéo Lâm Vũ Văn ngồi xuống bên cạnh: "Khi nãy mẹ với ba con thảo luận, ba mẹ cảm thấy thằng bé Mục Lan này thật sự không tệ, vừa nỗ lực kiên định còn nghiêm túc, hơn nữa chuyện của hai đứa đã nhiều năm, tình cảm cũng rất ổn định, hay là chờ hai đứa công việc ổn định rồi thì kết hôn đi."

"Ba không hề khen thằng bé, đều là mẹ con nói cả!"

Mẹ Lâm quay đầu nhìn.

Ba Lâm lập tức ngồi thẳng lưng: "Nhiều nhất cũng chỉ sáu điểm!"

Lâm Vũ Văn nhìn ba, lại nhìn mẹ: "Có nghĩa là anh ấy vượt qua bài kiểm tra của hai người rồi."

"Bài kiểm tra gì chứ, con gái ngốc." Mẹ Lâm vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Vũ Văn, "Có điều nói thật, khi nãy thằng bé say thành như vậy vẫn luôn kêu Văn Văn, ngay cả mẹ cũng xấu hổ, xem ra nó thật sự rất yêu con."

Lâm Vũ Văn nhớ lại vẫn cảm thấy buồn cười, chỉ hận chưa kịp quay lại, chờ anh tỉnh rượu sẽ trêu chọc một phen.

OoOoO

Mục Lan ngủ một giấc tới xế chiều, thời điểm mở mắt đầu vẫn còn nặng nề. Anh nhíu mày, nhìn Lâm Vũ Văn ngồi bên mép giường dịu dàng nhìn mình.

"Xin lỗi, anh uống hơi nhiều..." Anh ôm trán ngồi dậy, "Không say đến điên mất chứ?"

"Đương nhiên là say đến nổi điên, còn nói rất nhiều câu quá đáng." Lâm Vũ Văn thấy anh quay lại dáng vẻ ngày thường, muốn chọc ghẹo, "Ba em bị anh chọc tức chết rồi!"

Cô cho rằng bình tĩnh như anh hẳn sẽ phát hiện cô nói dối, nhưng giây tiếp theo sắc mặt anh lại lộ vẻ hối hận vô cùng.

"Anh lập tức đi xin lỗi ông ấy."

Nói rồi, mặc kệ đầu còn đang đau, anh trực tiếp đỡ mép giường đứng lên.

Lâm Vũ Văn giật mình chạy tới, từ phía sau ôm lấy anh: "Em gạt anh thôi! Ba em rất vừa lòng, cho anh mười điểm."

Mục Lan lúc này mới dừng lại, im lặng một lát, xoay người ôm lấy cô.

"Em thật hư, có biết anh vừa mới sợ lắm không!"

Giọng anh rất nhẹ làm trái tim Lâm Vũ Văn thắt chặt, nhất thời cảm thấy vô cùng áy náy.

"Xin lỗi, em không nên chọc anh."

"Ừ, có điều nhờ phúc của em, anh tỉnh rượu rồi." Mục Lan khẽ cười, cúi đầu hôn lên trán thiếu nữ, "Anh quên mất sau khi mình uống say thế nào rồi, không làm em mất mặt đấy chứ?"

Lâm Vũ Văn cũng ngại kể dáng vẻ anh sau khi uống say đáng yêu đến mức khiến người ta giận sôi máu, chỉ cười cười: "Không có, anh rất ngoan, uống say liền ngủ."

"Vậy sao? Thế thì tốt!" Mục Lan tiếp tục hôn cô, "Vậy khi nãy em nói ba em cho anh mười điểm là thật chứ?"

"Cái đó là đương nhiên, anh không tin, lát nữa lúc ăn tối có thể hỏi ba em." Lâm Vũ Văn chu miệng, "Cho dù lát nữa ông ấy vẫn còn ra vẻ kiêu ngạo thì trong lòng vẫn rất thích anh."

Mục Lan nâng mặt cô lên, nhắm ngay môi cô hôn xuống, nhìn gương mặt thiếu nữ đỏ bừng, dù hai người yêu nhau đã lâu, trái tim vẫn không nhịn được mà đập loạn nhịp.

"Văn Văn, có phải anh đã nói với em một chuyện không?" Mục Lan dịu dàng hỏi.

Lâm Vũ Văn nhìn thẳng vào mắt anh, thẹn thùng căng thẳng đến sắp không tìm được giọng nói của mình.

"Cái gì? Chuyện gì cơ?"

"Anh yêu em." Mục Lan hôn chóp mũi, giữa mày, trán cô, "Rất rất yêu."

Mấy tiếng trước rõ ràng Lâm Vũ Văn đã nghe một lần, nhưng bây giờ nghe lại, trái tim vẫn muốn bay ra khỏi l*иg ngực.

"Em biết, chỗ em vẫn có một chuyện có lẽ anh không biết."

Cô cố gắng không căng thẳng, đối diện với ánh mắt tò mò của thiếu niên, không ngừng cắn cánh môi khô khốc của mình.

"Thật ra anh đã nói rồi."

Mục Lan sửng sốt: "Vậy sao? Anh không có ấn tượng."

"Anh đương nhiên không có ấn tượng." Lâm Vũ Văn cười ngây ngô, ôm chặt chàng trai cao gầy, "Em cũng yêu anh, rất rất yêu."

Còn về chuyện sau khi Mục Lan uống say, coi như là bí mật trân quý của cô đi.

[Hết]

Truyện đã hoàn nếu yêu mến mình thì donate cho mình ở chương 81 không thì đánh giá truyện 10 sao