Chương 47: Cuối Cùng Cũng Thẳng Thắn Gặp Nhau

Những cô gái thường hay mơ mộng, người khác nghĩ gì Lâm Vũ Văn không biết, nhưng cô hay nghĩ xem dáng người Mục Lan rốt cuộc thế nào.

Anh mặc đồng phục thoạt nhìn cao ráo gầy gò, nhưng tỉ lệ vẫn rất chuẩn, áo sơ mi trắng bỏ vào quần đen, trông có vẻ vai rộng chân dài, giống hệt nam chính hoàn hảo bước ra từ truyện tranh.

Nhưng lần trước ở WC Lâm Vũ Văn phát hiện hình như không phải, thời điểm l*иg ngực Mục Lan kề sát lưng cô, cô cảm giác nó rất rắn chắc, có cơ bắp rõ ràng, điều này bắt đầu khiến cô ảo tưởng cơ thể giấu dưới lớp áo.

Nhưng khi nhìn Mục Lan thật sự cởi từng nút áo, mơ hồ nhìn thấy cơ bắp bên trong, Lâm Vũ Văn vẫn sửng sốt.

Áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ của thiếu nữ đều cởi một nửa, âm mao giữa chân không tính là quá nhiều, cô cứ ngồi trên giường như nhìn anh cởϊ áσ sơ mi không chớp mắt.

Ban đầu Mục Lan không có cảm giác gì cả, bây giờ cũng bị Lâm Vũ Văn nhìn tới ngại ngùng. Anh đỡ mắt kính, chồm người tới nhéo mặt Lâm Vũ Văn: "Nhìn tới ngây người à?"

Thịt trên mặt không nhiều lắm, nhưng rất mềm.

Anh nhéo một hồi mới luyến tiếc rút tay về, liền thấy Lâm Vũ Văn đỏ mặt gật đầu, lại nhích người tới kéo thắt lưng bên hông anh, cũng ngại nói mình không biết mở, cứ mở to hai mắt nhìn chằm chằm.

Mục Lan khẽ cười, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, đã nhìn thấy qυầи ɭóŧ đã nhăn của thiếu nữ vẫn còn ở trên người.

Lâm Vũ Văn hiểu, lập tức kéo qυầи ɭóŧ trên cơ bản có thể nói là không thể mặc xuống, vừa xấu hổ vừa vui xuống.

Đợi Lâm Vũ Văn cũng cởϊ áσ ngực xuống, lần nữa ngẩng đầu, hai cơ thể cuối cùng cũng chính thức nhìn thấy nhau.

Mục Lan lên giường ôm lấy cô gái mảnh khảnh, bắt đầu từ trán đến chóp mũi, lại đến môi trên, cuối cùng hai người lại quyến luyến hôn nhau. Tay Lâm Vũ Văn nắm lấy côn ŧᏂịŧ giữa chân anh không biết đã cương cứng từ bao giờ, đầu lưỡi bị anh cuốn lấy tới nóng bỏng tê dại.

Tay còn lại cô không biết làm gì, cứ chống trước ngực Mục Lan, ngại ngùng khi nãy hoàn toàn đã không còn, cứ thế sờ soạng mỗi tấc thịt nửa người trên của anh.

Côn ŧᏂịŧ của thiếu niên bành trướng trong lòng bàn tay như gậy sắt phỏng tay, dường như có thể thông qua mạch máu trên đó thật sự chạm tới nhịp tim đập của anh. Tay trên tay dưới của Lâm Vũ Văn vuốt ve theo bản năng, tiểu huyệt lại lầy lội xưa nay chưa từng có.

Nhưng ngay lúc này, Mục Lan lại ôm cô xoay người, mình nằm trên giường, để cô dựa trên người anh.

Anh vỗ vỗ mông cô, dịu dàng ra lệnh: "Ngoan, liếʍ giúp tôi đi."

Lâm Vũ Văn hơi sửng sốt, chân đã nghe Mục Lan chỉ dẫn trước, tách ra trước mặt anh, để lộ cánh thịt hồng hồng ở giữa.

Nơi đó vừa rồi đã bị Mục Lan xoa nắn đến xung huyết, lại có dâʍ ŧᏂủy̠ nhỏ giọt, trông như san hô xinh đẹp ở đáy biển. Tay Mục Lan giữ chặt hông thiếu nữ kề sát vào mình, nhẹ nhàng hôn thăm dò ngay cửa huyệt.

Hơi thở của thiếu niên không nóng bằng nhiệt độ ở cửa huyệt, lạnh lẽo rất nhỏ khiến Lâm Vũ Văn giật mình.

Côn ŧᏂịŧ trước mắt của thiếu niên đã đứng thẳng giữa hai chân anh, qυყ đầυ cực lớn như muốn dán lên môi cô, cô hé miệng liếʍ một chút, lần nữa nhấm nháp hương vị tanh mặn kia.

Chính là hương vị yêu thích.