Chương 38: Rốt Cuộc Còn Bao Nhiêu Suy Nghĩ Dâʍ đãиɠ

Lâm Vũ Văn đã sắp trào nước mắt, quanh hốc mắt hồng hồng. Mục Lan nhìn cô, cánh tay chống mặt tường liền căng chặt.

"Nhưng tớ... Tớ có hơi..."

Lời còn chưa dứt, động tác của thiếu niên bỗng dừng lại, tay vốn niết đầṳ ѵú cô cũng buông ra, nắm lấy cả bầu vυ".

"Đừng sợ, cứ nói chuyện bình thường."

Cặp kính của thiếu niên rơi xuống chóp mũi, lần đầu tiên Lâm Vũ Văn xuyên qua mắt kính nhìn thẳng vào mắt anh, phát hiện mắt anh hơi xếch lên, nhìn qua rất hung dữ, hiện giờ cả gương mặt ướt đẫm mồ hôi, nhưng ánh mắt đó đối với cô lại như ánh mặt trời.

Càng nhìn chân càng mềm nhũn, cô nhấp môi nửa ngày mới nói ra thành câu: "Cậu đừng... Đừng nhẹ như vậy... Tớ có thể nhịn."

Quá thoải mái, không muốn dừng lại.

Mục Lan cứng đờ, lần nữa nắm lấy bầu vυ" cô, đầu ngón tay hơi đưa ra trước, ngón cái không ngừng xoa xoa đầṳ ѵú của cô gái, sau eo dùng thêm lực đâm vào giữa chân cô.

"Được."

Lâm Vũ Văn bị đâm đến cả người run rẩy, nhanh chóng quay đầu nghe điện thoại.

"Alo, mẹ?"

"Không phải con ở thư viện sao, tín hiệu ở thư viện sao lại kém như vậy?"

Mẹ Lâm ở đầu bên kia vừa thử gọi lại cho Lâm Vũ Văn, phát hiện thật sự không gọi được, tạm thời tin lý do tín hiệu kém của Lâm Vũ Văn, có điều lại nghi ngờ nơi cô đang ở.

Hai ngày trước thằng nhóc bên nhà người thân bị phát hiện yêu sớm, hơn nữa chỉ mới lớp 10, mẹ Lâm nhất thời sợ tổ tông lớp 12 nhà mình ngay thời gian quan trọng này xảy ra sự cố.

"Con đang ở WC trong thư viện." Trên trán Lâm Vũ Văn đều là mồ hôi, lúc nói chuyện còn phải kẹp chân nuốt nước bọt, "Con cũng không thể ở thư viện nghe điện thoại đúng không, bằng không mọi người đều sẽ nhìn con..."

Cũng có lý. Mẹ Lâm nghĩ nghĩ liền bình tĩnh lại: "Ba con mới ra ngoài đón con, mẹ sợ kẹt xe nên bảo ông ấy lái xe, có lẽ hơn mười phút nữa sẽ đến, con cúp máy rồi tranh thủ dọn dẹp đi, nếu không mẹ sợ siêu thị sẽ hết đậu hủ."

"..."

Hơn mười phút?

Sau khi tắt máy, Lâm Vũ Văn có hơi hoảng loạn.

Hơi thở của Mục Lan phía sau lần nữa tới gần: "Sao thế?"

Cô cúi đầu: "Mục Lan... Tớ thương lượng với cậu chuyện này..."

"Hả?"

"Cậu có thể... Trong vòng mười phút bắn ra không..."

"..."

Lâm Vũ Văn mới tính toán một chút, từ bên này chạy tới cổng thư viện mất khoảng năm phút, còn phải khiến ba cô không thể nhìn ra bọn họ không phải đi ra từ thư viện!

Cô càng tính càng hoảng, lại bổ sung một câu: "Năm... Trong vòng năm phút thì càng tốt..."

"..."

Ban đầu Mục Lan đã có chút dự cảm, nghe Lâm Vũ Văn nói cũng không hề kinh ngạc, nhưng thời gian mà Lâm Vũ Văn yêu cầu lại hơi thái quá. Anh vừa kiềm chế vỗ vỗ eo nhỏ của thiếu nữ, vừa an ủi: "Được, tôi sẽ làm nhanh."

Nhưng dù có lời này, Lâm Vũ Văn vẫn không thể yên tâm, cô còn nhớ rõ hai lần trước Mục Lan đều không kết thúc trận đấu trong năm phút.

Thiếu nữ đứng tại chỗ chổng mông lên, hai đùi kẹp chặt đến run rẩy khiến mỗi lần Mục Lan dùng lực tiến vào đều cố sức, lại theo bản năng càng dùng nhiều sức hơn.

Lâm Vũ Văn vô cùng thoải mái, tư duy xoay chuyển mau lẹ, cuối cùng nhớ tới một truyện mình từng đọc, trong đầu lóe lên ý tưởng.

Thật ra cô sắp đứng không vững nữa rồi, kɧoáı ©ảʍ ập tới từng đợt khiến chân cô mềm nhũn. Cô vừa cố gắng nhớ lại miêu tả không đủ tỉ mỉ chính xác trong truyện, bắt lấy những điểm quan trọng, tay vừa ngây thơ mờ mịt đặt trước người.

Mục Lan thấy cô sột soạt không biết đang làm gì, nhưng thời gian năm phút thật sự quá giới hạn, hiện tại tên đã trên dây không thể không bắn đi.

Nhưng khi lại đâm vào anh liền nhận ra khác thường, qυყ đầυ đυ.ng phải một cái vòng nho nhỏ, cái vòng kia hoàn toàn không tương xứng với kích cỡ qυყ đầυ của anh, nhưng ngay khoảnh khắc anh đâm vào lại như xúc tua bạch tuộc hút lấy.

"Lâm Vũ Văn!"

Vừa rồi, Mục Lan chỉ muốn lắc vai Lâm Vũ Văn nghe xem trong đầu cô có bao nhiêu nước, hiện tại, anh thật muốn bổ đầu cô ra, xem bên trong rốt cuộc có bao nhiêu suy nghĩ dâʍ đãиɠ.

"Cậu lại làm gì đấy..."

Hô hấp của thiếu niên phía sau lập tức trở nên hỗn loạn, qυყ đầυ mới lùi ra ngoài liền gấp không chờ nổi mà đâm vào trong.