Chương 39: Tớ Giúp Cậu Mau Bắn Ra

Khối thịt mềm mại giữa hai chân thiếu nữ bị cọ xát tới nóng bỏng đỏ lên, trung tâm bị dươиɠ ѵậŧ phủ lên một tầng dâʍ ŧᏂủy̠ mỏng, giảm bớt lực cản mỗi lần thiếu niên đâm vào.

"Tớ... Tớ giúp cậu mau bắn ra..."

Lâm Vũ Văn không biết mình làm vậy có đúng hay không, nhưng nghe nhịp thở Mục Lan rối loạn thì chắc là đúng rồi, nhưng giọng của anh hình như không vui cho lắm.

Cô vội quay đầu muốn xem thái độ của Mục Lan, nhưng trước động tác va chạm mãnh liệt của anh, cô chỉ có thể một tay chống đỡ bức tường trước mặt, tay còn lại đặt giữa chân, nghênh đón qυყ đầυ Mục Lan va chạm.

Qυყ đầυ thiếu niên đã ướt, Lâm Vũ Văn nhớ trưa hôm ấy ở sân thượng liếʍ cho anh, mắt mã có chảy ra chút dịch, nhưng miệng lại có cảm giác khô khốc.

"Trong đầu cậu rốt cuộc... Suy nghĩ cái gì vậy hả?"

Thiếu niên giống như thở dài hơn đang hỏi. Tay anh còn cầm bầu vυ" của Lâm Vũ Văn, ngón cái không ngừng đè ép đầṳ ѵú nhỏ bé, động tác của nửa người dưới dần theo thời gian bắt đầu trở nên đơn giản và nguyên thủy.

Trong nhà vệ sinh công cộng tối tăm, da thịt cọ xát cùng chút nước, tiếng vang ái muội này trộn lẫn tiếng thở dốc đan xen của hai người họ, cộng thêm bầu không khí oi bức khiến cả hai hoàn toàn trầm luân.

Âm đế của Lâm Vũ Văn bị va chạm liên tục nghiền nát, đầṳ ѵú nhỏ bị thiếu niên xoa nắn vừa tê vừa ngứa, hai chân cô cũng dần mất khống chế mà run rẩy, mồ hôi trên trán theo gương mặt chảy xuống xương quai xanh, cuối cùng đi vào cổ áo.

"Mục Lan, ưʍ... Chân tớ mềm quá..."

Còn chưa nói hết cô đã cảm nhận cánh tay đỡ trên eo mình đi về phía trước, thiếu niên dùng sức ôm lấy bụng cô, đè cô vào tường, đồng thời nửa người trên cũng dán chặt vào.

"Đừng sợ, không đỡ được cũng không sao."

Cảm giác này giống như bản thân sắp té ngã liền được người nào đó giữ chặt, an toàn vô cùng. Lâm Vũ Văn nheo mắt, vì eo đã không còn sức lực nên không thể không dựa vào tường, lại phát hiện gạch men lát tường không hề lạnh lẽo, thậm chí bị nhiệt độ trong không khí làm cho ấm lên.

Cô cọ xát vào tường, cổ họng gian nan kêu ra từng chữ tràn ngập kɧoáı ©ảʍ: "Tớ... Ưʍ... Tớ sắp tới rồi..."

"Ừ."

Cánh cửa bắn tinh mở ra, thắt lưng tê rần, khoảnh khắc đó, thiếu niên nhíu mày, tay vòng qua eo thiếu nữ càng siết chặt, đợi đến khi hoàn hồn, đầu ngón tay đã để lại dấu vết trên chỗ véo vào da cô.

Lúc bắn tinh, anh vô thức chống đỡ không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên tường nhà vệ sinh công cộng, lại quên mất tay Lâm Vũ Văn còn ôm lấy qυყ đầυ anh.

Không hề do dự, Mục Lan trực tiếp nắm lấy tay Vũ Văn ôm lấy qυყ đầυ mình. Giây tiếp theo, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đặc sệt phun trào, Lâm Vũ Văn mới từ cao trào thoát ra, vẫn còn ngây ngốc, cúi đầu mới phát hiện tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã rót đầy tay cô.

"Đừng nhìn." Mục Lan xấu hổ, kéo cổ tay cô đi tới bồn rửa tay, "Rửa tay đi."

Nói nhà vệ sinh công cộng này đầy đủ tiện nghi không phải nói giỡn, ngay cả không gian nhỏ này cũng có một bồn rửa tay riêng.

Rửa tay xong, Lâm Vũ Văn lại rửa mặt, nhìn bản thân hai má đỏ bừng trong gương, cô sợ ba mình sẽ nhìn ra manh mối gì đó.

Lúc vào, hai người đi quá nhanh, Lâm Vũ Văn cũng không kịp để ý xung quanh có ai nhìn thấy mình bị anh kéo vào hay không, bây giờ đến lúc ra ngoài, cả hai đều thành thật đi từng người.

Lâm Vũ Văn ra ngoài trước, thời điểm mở cửa, cô như tên trộm nhìn xung quanh, thấy bên ngoài không có ai chờ, cô khom lưng chạy thẳng về hướng thư viện.

Qυầи ɭóŧ ướt như vừa giặt xong chưa vắt khô đã mặc vào, dán vào nơi riêng tư vừa dính vừa lạnh, vô cùng khó chịu. Bây giờ Lâm Vũ Văn mới thật sự biết ở bên ngoài không nên làm chuyện dâʍ đãиɠ kia, trong đầu chỉ muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa thay quần áo khô mát.

Ba Lâm đã tới, người đàn ông trung niên ngồi trên xe điện dùng ánh mắt u buồn nhìn phương xa.

"Ba!"

Lâm Vũ Văn canh chuẩn cơ hội vòng từ cửa chính thư viện chạy tới, liền thấy nén chán chường trên mặt ba mình lập tức biến mất.

"Văn Văn, hôm nay học thế nào, bạn của con đâu, về nhà rồi sao?"

Lâm Vũ Văn không biết đã ra hay chưa, cũng không dám quay đầu nhìn, nên trả lời đại: "Cậu ấy nói muốn tranh thủ thời gian học thêm một chút, bảo con về trước."

"Bạn của con học hành nghiêm túc thật đấy, có điều Văn Văn của chúng ta cũng rất tuyệt." Ba Lâm nhận lấy cặp sách của Lâm Vũ Văn đeo lên vai mình, sau đó liếc nhìn ghế sau, "Lên xe, lát nữa đi siêu thị mua đậu hủ có một ăn kem không?"

"Ăn ăn ăn, cảm ơn ba!"

Lâm Vũ Văn cười ngây ngô nhảy lên xe, chờ xe đi ra rồi mới nhớ gửi tin nhắn Wechat cho Mục Lan.

Tớ về đây, thứ hai gặp!

Thiên niên đứng ở giao lộ nhìn Lâm Vũ Văn ngồi trên xe đi xa, thời điểm cúi đầu trả lời tin nhắn khóe miệng vẫn còn cười.

Thứ hai gặp.