Chương 37: Muốn Tan Chảy

Ngực của Lâm Vũ Văn còn phát triển hết, cô mặc áσ ɭóŧ loại của thiếu nữ, không có gọng và đệm mυ"ŧ, thuần vải bông mềm mại.

Lâm Vũ Văn quay đầu nhìn Mục Lan, sợ hãi nhịp tim đập quá nhanh của mình sẽ bị anh phát hiện, nhưng mỗi lần tim đập đều truyền một tín hiệu về não cô.

Để anh ấy xoa! Để anh ấy xoa! Lập tức để anh ấy oa!

Hiện tại lòng bàn tay Mục Lan đi đến đâu đều như muốn thiêu rụi đến đó, nhiệt độ này nhanh chóng kí©h thí©ɧ dây thần kinh bên dưới làn da.

Cái này cũng quá biếи ŧɦái rồi, rõ ràng Mục Lan còn chưa chạm vào một chút, nhưng đầṳ ѵú của Lâm Vũ Văn đã cứng rắn dựng lên.

"Có... Có thể... Nhưng cậu phải nhẹ một chút... Nhẹ một chút..."

"Được."

Còn chưa nói xong, ngón tay của thiếu nữ đã từ khe hở nho nhỏ dò xét lên, khi chạm vào đồi núi mềm mại phá lệ cẩn thận, giống như sợ làm hỏng miếng đậu hủ yếu đuối trong lòng bàn tay.

Không nhịn được mà đùa nghịch, Mục Lan cố ý xoa nắn bầu vυ" của Lâm Vũ Văn. Lâm Vũ Văn cảm thấy khối thịt nhỏ trước ngực bị lòng bàn tay của anh thiêu đốt đến sắp không còn cảm giác, ngược lại, đầṳ ѵú cọ qua cọ lại như que diêm tỏa hoa lửa từng đợt ngắn ngủi.

"Có phải... Có phải hơi nhỏ không..." Thật ra sau khi vào cao trung, sự dậy thì của bạn nữ xung quanh khiến cô hơi xấu hổ, đặc biệt là khi cô lén lút quan sát vòng một của những người bạn trong lớp mình, ai nấy đều mặc áo ngực có gọng, trái tim nhỏ bé này liền vỡ thành từng mảnh.

Hiện tại, tay Mục Lan xoa nắn bầu vυ" của cô khiến chúng càng có vẻ nhỏ bé. Lâm Vũ Văn thoải mái, lại lo Mục Lan có cái nhìn tiêu cực về cơ thể mình, cho dù hiện tại đang chìm trong kɧoáı ©ảʍ cô vẫn lo lắng đề phòng.

Thiếu niên cúi đầu vừa lúc đối diện với ánh mắt bất an của cô gái, hơi thở nóng rực như thiên thạch rơi xuống xương quai xanh của cô.

"Không có." Khối thịt nho nhỏ mềm mại, giống hệt bánh mật sắp tan chảy trong nồi chè đậu đỏ. Mục Lan dùng ngón cái và ngón trỏ nhéo nhẹ đầṳ ѵú, cảm giác người trong lòng hơi run lên, "Tôi cảm thấy vừa đủ."

Lỗ tai Lâm Vũ Văn đỏ bừng, thật ra lúc hỏi trong lòng cô đã đoán được câu trả lời của Mục Lan, nhưng đơn giản là "không nhỏ" hoặc "vẫn ổn" mang tính chất an ủi mà thôi.

Quả nhiên, nói chuyện là một loại hình nghệ thuật. Lâm Vũ Văn bị hai chữ đơn giản dỗ cho trái tim như muốn nở hoa, kɧoáı ©ảʍ ở đầṳ ѵú khiến sâu trong cơ thể càng thèm khát. Cô quay đầu nhìn thiếu niên cũng nhễ nhại mồ hôi, mở miệng muốn bảo tay anh đừng dùng sức như vậy, liền cảm giác nửa người dưới của thiếu niên va chạm một cái.

Một tay anh vẫn đặt trên bụng nhỏ của Mục Lan, tay còn lại không ngừng xoa nắn thịt mềm trước mặt.

Eo Lâm Vũ Văn không tự chủ mà ngửa ra sau: "Ưʍ... Mục Lan... Tay của cậu có thể... Nhẹ một chút không..."

Cô sắp tan chảy rồi.

Nhưng điều khiến Lâm Vũ Văn cảm thấy xấu hổ hơn chính là cô cảm thấy Mục Lan cũng cảm nhận cô sắp tan chảy, bởi vì vật cứng rắn ra vào giữa hai chân bắt đầu trơn trượt, thật giống như không biết từ khi nào đã bôi chất bôi trơn lên đó, mà bản chất của chất bôi trơn này là gì ai cũng biết.

Cô cũng không biết sao mình lại ướt đến như vậy, khiến qυầи ɭóŧ hoàn toàn ướt đẫm, thậm chí ướt tới dươиɠ ѵậŧ của Mục Lan, nhưng mà quá thoải mái, thoải mái đến không muốn Mục Lan dừng lại.

Qυầи ɭóŧ đã hoàn toàn ướt đẫm, lần nữa bị dươиɠ ѵậŧ của thiếu niên cọ xát, khiến hình dáng âm đế và cánh thịt hoàn toàn bại lộ trong cảm giác của thiếu niên.

Âm đế nho nhỏ bị qυყ đầυ cọ xát lặp lại nhiều lần, mỗi lần đều khiến Lâm Vũ Văn không cầm được muốn tránh lại muốn hùa theo, trong không gian nhỏ hẹp hơi thở dồn dập của hai người đã chiến thắng tất cả hình ảnh kiều diễm màu hồng.

Nhưng ngay khi ý thức của Lâm Vũ Văn đã chìm nổi trong không gian nhỏ hẹp này, di động đổ chuông lập tức đập tan tất cả sự ái muội trong không khí.

Cô vừa mới tắt cuộc gọi của mẹ còn chưa kịp cất di động đi, cứ cầm trong tay gian nan đỡ tường như vậy. Hiện tại đột nhiên đổ chuông, thiếu nữ giật mình đến mức điện thoại muốn bay ra ngoài.

Lâm Vũ Văn cúi đầu nhìn, lần đầu trong đời thấy điện thoại của mẹ mà muốn khóc như thế.

"Tớ... Tớ không bắt máy... Mặc kệ mẹ tớ..." Cô nức nở.

"Chờ đã." Thiếu niên trầm giọng nói bên tai Lâm Vũ Văn, khiến màng nhĩ của cô cũng tê dại, "Vừa rồi cậu nói mình còn học, bây giờ không thể làm như không thấy cuộc gọi tới."

Anh dừng một chút, đối diện với ánh mắt hoảng loạn của cô.

"Cậu bắt buộc phải bắt máy."