Chương 34: Không Bằng Cậu Dùng Chân Tớ Trước Đi

Thành phố Khánh Thành quy hoạch đô thị quả thật rất khá, nhà vệ sinh công cộng ven đường hoàn toàn không có mùi lạ, còn thơm, ngoại trừ hơi bé thì tổng thể còn tốt hơn nhà vệ sinh trong nhà Lâm Vũ Văn.

Mục Lan trở tay đóng cửa lại, ánh sáng trong không gian chật chội hơi tối sầm xuống. Lâm Vũ Văn không khỏi căng thẳng, vừa theo bản năng lui một bước liền thấy Mục Lan xoay người đưa tay tới.

Anh không trực tiếp đυ.ng vào cơ thể Lâm Vũ Văn, một tay cầm lấy cặp sách tay còn lại đè Lâm Vũ Văn ra sau tường, dừng bên tai cô.

"Lâm Vũ Văn, cậu luôn nhìn trên đầu tôi."

Ra khỏi quán gà rán, Lâm Vũ Văn vẫn nhìn theo quán tính khiến Mục Lan nhớ lại khoảnh khắc nghi ngờ trước đó.

"Trên đầu tôi có cái gì?"

Lâm Vũ Văn đương nhiên nghĩ tới ngày bại lộ, nhưng không ngờ nó tới nhanh như vậy.

Nhưng chuyện này khó khăn không nằm ở chỗ kể lại, mà phải làm thế nào để Mục Lan tin rằng trên đầu mọi người đều xuất hiện một con số chỉ có Lâm Vũ Văn có thể thấy, một con số không thể hiểu được.

"À..." Cô nghẹn chừng một phút mới quyết định nói thẳng với Mục Lan, "Thật ra mấy ngày trước, tớ ngủ một giấc tỉnh dậy..."

Chuyện này không hề phức tạp, chỉ là hơi phi thực tế một chút. Mục Lan nghe Lâm Vũ Văn rụt rè kể xong, chỉ chỉ trên đầu mình: "Nơi này, có con số sao?"

Lâm Vũ Văn mở to hai mắt tròn xoe, vội gật đầu.

"Ừ."

Xem ra là sự thật. Mục Lan híp mắt, tùy tay chỉnh lại gọng kính: "Bây giờ vẫn có sao?"

Thái độ và ánh mắt của thiếu nữ không giống giả dối, mỗi lần đối diện với đôi mắt của cô đều cảm nhận được sự chân thành rành mạch.

"Có..." Lâm Vũ Văn cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại nhìn con số trên đầu Mục Lan, hơn nữa còn báo lại, "Hiện tại là 132."

Mục Lan không biết con số 132 này có ý nghĩa gì, anh nhấp môi, đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác: "Cho nên ngay từ đầu cậu vì muốn biết ý nghĩa của con số này nên mới..."

Mới chủ động tới gần anh sao?

Đoạn cuối cùng bị chua xót dâng lên trong l*иg ngực thiếu niên nuốt chửng.

Lâm Vũ Văn chớp mắt, còn chưa kịp nhìn rõ cảm xúc của thiếu niên trong nơi tối tăm này, đã thấy gợn sóng trong mắt anh bình ổn lại.

"Bí mật này cậu còn nói với ai không?"

Lâm Vũ Văn cũng cảm nhận được chớp mắt vừa rồi Mục Lan không vui, vội lắc đầu: "Không có, chỉ nói với mình cậu!"

"Vậy được."

Mục Lan điều chỉnh tâm trạng thật sự nhanh, đảo mắt đã khôi phục như thường.

"Cho nên hiện giờ cậu đang nghi ngờ con số đại diện cho sự xấu hổ của mỗi người, đúng không?"

Ít nhất khoảng cách giữa họ nhờ con số không thể hiểu được này mà kéo lại gần, đây có lẽ là cơ hội vận mệnh cho anh.

Lâm Vũ Văn mờ mịt: "Có lẽ... Chính là như vậy..."

"Thế đơn giản rồi, chỉ cần mỗi ngày cậu ở bên cạnh tôi, quan sát con số của tôi, tôi sẽ phản hồi cảm xúc của mình ngay lúc đó cho cậu, có thể thông qua phép loại trừ để biết con số này có ý nghĩa gì." Ánh mắt thiếu niên giấu sau kinh hơi thay đổi, đề nghị xong còn không quên hỏi ý kiến của người đối diện, "Cậu cảm thấy thế nào?"

Thật ra Lâm Vũ Văn chỉ nghe tới chỗ "Chỉ cần mỗi ngày cậu ở bên cạnh tôi", đoạn sau hoàn toàn mơ hồ, trong đầu chỉ có một câu hỏi.

Có chuyện tốt như vậy sao?

"Tớ nghĩ... Cậu nói rất có lý."

Lâm Vũ Văn sợ bản thân để lộ sự vui mừng trên gương mặt bị Mục Lan nhìn ra thì không tốt, còn cố ý chu môi, giống như phải suy nghĩ cặn kẽ mới đưa ra câu trả lời này.

Mục Lan khẽ cười, Lâm Vũ Văn không nhìn rõ lắm, không đợi cô chú ý, di động trong cặp bỗng đổ chuông.

Trong lòng Lâm Vũ Văn thầm kêu một tiếng "Không xong rồi", lấy di động ra quả nhiên thấy là mẹ Lâm, nhất thời không biết có nên bắt máy hay không. Mục Lan thấy cô không có chủ ý, liền nói: "Cậu bắt máy trước đi, sau đó tôi đưa cậu về."

Vừa nghe Mục Lan đưa cô về nhà, chút phản nghịch trong người Mục Lan lập tức nảy mầm, cô kiên định lắc đầu. Cô xoay người lại, một tay nắm chặt di động, tay còn lại đỡ tường gạch men, đưa mông về phía thiếu niên, thì thầm.

"Không được, tớ đã nói sẽ giúp cậu giải quyết!"

Có đôi khi, Mục Lan thật sự muốn bổ đầu Lâm Vũ Văn ra, xem bên trong có bao nhiêu nước, để cho cô không biết hành động của mình lúc này ám chỉ chuyện đó mãnh liệt cỡ nào.

"Mẹ tớ chắc không có chuyện gì đâu, cậu... Không bằng cậu dùng chân tớ trước đi..."