Chương 35: Bắt Đầu Tự Sướиɠ Bằng Chân!

Lâm Vũ Văn đã không còn nhớ quan hệ bằng chân trong sách thao tác thế nào, có điều cũng nóng lòng muốn thử từ lâu. Mục Lan nhìn thiếu nữ vừa dứt lời, cúc quần jeans liền bị cô cởi bỏ, cả quần mất đi vật cố định, theo đó treo bên hông cô, bị Lâm Vũ Văn một tay kéo xuống phân nửa.

Con gấu quen thuộc bao lấy cánh mông mượt mà của thiếu nữ từ quần jeans lộ ra, đôi mắt tròn tròn vô tội mà đơn thuần nhìn thẳng vào Mục Lan.

Một tay cô vẫn đỡ lưng quần bảo đảm cho quần không rớt xuống, nhưng dù vậy cũng đã lung lay sắp đổ.

Ở nơi tối tăm, ánh mắt thiếu niên dần trầm xuống, anh vươn tay giúp Lâm Vũ Văn cầm lưng quần cô, liền thấy Lâm Vũ Văn nhanh chóng bắt máy.

"Alo, mẹ?"

Lâm Vũ Văn ở hoàn cảnh này tự giác nhỏ tiếng, nhưng lại khiến cảm giác trái lương tâm của thiếu nữ và thiếu niên phóng đại. Cô đưa lưng về phía Mục Lan, tuy rằng biết chờ chút nữa anh sẽ dùng dươиɠ ѵậŧ cắm vào giữa hai chân cô, nhưng vẫn không nhịn được mà căng thẳng.

Thứ kia vừa cứng vừa thô, cảm vào giữa chân sẽ có cảm giác gì nhỉ?

"Văn Văn à, sắp sáu giờ rồi, các con học đến đâu rồi?"

Phía sau, hơi thở của thiếu niên đột nhiên tới gần, cánh tay lực lưỡng từ sau vòng lấy eo Lâm Vũ Văn, Lâm Vũ Văn sợ tới mức bụng nhỏ hơi rụt lại, lo nam thân chạm vào thứ không nên chạm vào.

"Con... Vẫn còn vài chỗ chưa hiểu..."

Hơi thở của Mục Lan vừa nặng nề vừa ướt nóng phả lên sau lưng cô, từ lớp áo chui vào trong, như có như không, càng nhỏ càng mê người. Trong hoảng hốt Lâm Vũ Văn bỗng cảm thấy sống lưng mình tê dại.

"Trời ạ, học có chừng mực thôi Văn Văn, học mấy thứ đó không phải một ngày là làm nên chuyện. Hôm nay cũng muộn rồi, Mục Lan người ta cũng phải về nhà, chi bằng hai đứa học tới đây thôi, mẹ kêu ba con qua đón con được không?"

Giờ phút này toàn bộ sự chú ý của Lâm Vũ Văn đều dành cho thiếu niên phía sau, cô cảm giác ngực của Mục Lan đang dán lên lưng mình.

Thiếu niên trông thì có vẻ mảnh khảnh, nhưng trên thực tế đường cong cơ bắp đã thành hình kha khá, ngày thường mặc quần áo nhìn không ra, nhưng bây giờ kề xát lại vô cùng rõ ràng.

"Đừng, đừng tới đón, còn một đề nữa thôi..." Khi nói chuyện Lâm Vũ Văn cảm giác sau lưng ngày càng nóng, quay đầu, trùng hợp đối diện với đôi mắt của Mục Lan.

Thiếu niên cao hơn cô một cái đầu, ánh mắt anh lúc này đặc biệt nặng nề, phản quang trên cặp kính như sấm sét nổ vang giữa trời đêm u ám.

"Vậy không phải càng tiện sao, ba con trên đường về còn có thể mua cho mẹ một miếng đậu hủ, ngày mai mẹ nấu canh đậu hủ gạch cua cho con ăn."

Vật du͙© vọиɠ nóng bỏng của thiếu niên chậm rãi đưa vào giữa hai chân cô, đầu dươиɠ ѵậŧ thô tráng hơi ướŧ áŧ, thời điểm xoa đùi rồi nhô ra từ bên kia, Lâm Vũ Văn có thể cảm nhận sự đυ.ng chạm góc cạnh kia.

"Mẹ... Vậy mẹ trực tiếp kêu ba đi mua đậu hủ đi, tự con ngồi xe buýt về là được!"

Lâm Vũ Văn sốt ruột muốn tắt máy, đồng thời cảm nhận cơ thể đang nóng lên. Cô không ngờ không gian chật hẹp này lại nóng như vậy, nhưng tất cả dường như không liên quan tới mùa hè bên ngoài, mà đều xuất phát từ hơi thở và nhiệt độ của thiếu niên phía sau.

"Ba con đã nằm cả một ngày, bắt ông ấy đi bộ xa một chút cũng tốt." Ở đầu bên kia mẹ Lâm đang thái rau, điện thoại bỏ trong tạp dề, đeo tai nghe tán gẫu với Lâm Vũ Văn, "Con không biết thôi, cả ngày hôm nay ba con đều nằm ở nhà, nằm đến eo cũng đau, cho nên ông ấy không lười nỗi nữa..."

Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của thiếu niên, bên trên uốn lượn mạch máu. Thứ thô tráng hình trụ này cứ thế đi vào giữa đùi thiếu nữ, cách lớp qυầи ɭóŧ mềm mại dường như sắp đối mặt với cánh thịt của cô.

Cảm giác này quá kỳ lạ, cho dù anh còn chưa động Lâm Vũ Văn cũng cảm thấy eo mình nóng đến mềm nhũn, vừa rồi mẹ mình nói gì cô hoàn toàn không nghe vào tai.

Chỗ sâu dưới bụng bị nhiệt độ của thiếu niên mang tới thúc giục, Lâm Vũ Văn cứ thế chậm rãi hòa tan, qυầи ɭóŧ chỗ cửa huyệt đã ẩm ướt.

"Văn Văn?"

Nhưng đầu Lâm Vũ Văn còn bận ứng phó mẹ mình, hai đùi vẫn kẹp vật thô cứng của thiếu niên, thật sự không thể thoát khỏi cảm giác ươn ướt ở qυầи ɭóŧ, mà Mục Lan thậm chí còn phát hiện ra điểm này sớm hơn cô.

Cô cảm nhận vật thô cứng kia thoáng giật giật trên qυầи ɭóŧ cô, giống như đang xác nhận giữa hai chân cô có phải đã ướt rồi không. Lâm Vũ Văn thật sự không thể tiếp tục như vậy.

"Mẹ, mẹ..."

Mục Lan nghe Lâm Vũ Văn đột nhiên nói chuyện như người máy bị hư.

"Tín hiệu... Chỗ con..." Nói thật lời cô nói không giống tín hiệu không tốt lắm, ngược lại giống như nói lắp do có tật giật mình hơn, "Về nhà rồi nói!"

Hết câu, cô lập tức cúp máy.