Chương 32: Lần Đầu Dùng Chân Không Có Kinh Nghiệm

Lâm Vũ Văn hổ thẹn, chủ yếu vẫn là vì cảm thấy vấn đề mình vừa hỏi quá ngốc lại khiến Mục Lan chê cười. Cả gương mặt cô đỏ bừng giấu trong cánh tay, như thể nửa trái cà chua bị chôn vùi nửa trái lộ ra ngoài.

Dù e lệ hoảng loạn, cô vẫn theo bản năng liếc nhìn trên đầu Mục Lan, phát hiện con số trên đó đã lặng lẽ lên mốc 130, rồi tới 134.

Khoảnh khắc đó, Lâm Vũ Văn đột nhiên rất đồng tình với Mục Lan, bởi vì cô hiện giờ cũng xấu hổ muốn chết.

Nhưng dù thế nào, có phải xúc cảm cách quần jeans thật sự khác nhau một trời một vực hay không, lần này gót chân của Lâm Vũ Văn cuối cùng đã cảm nhận được hình dáng căn cự vật, cảm nhận nó đang nghẹn khuất bị qυầи ɭóŧ xiềng xích.

Nhưng, cũng quá rõ ràng rồi!

Mạch máu bên trên như hoa văn, qυყ đầυ sắc bén góc cạnh, bành trướng nóng rực, thậm chí Lâm Vũ Văn như có thể thông qua nơi này trực tiếp cảm nhận nhịp tim của thiếu niên.

Nhưng trái tim Lâm Vũ Văn từ sớm cũng đã đập loạn nhịp, hoàn toàn không rảnh bận tâm Mục Lan lúc này thế nào.

Cô cẩn thận nhích chân vào trong, sau đó sờ soạng vị trí qυყ đầυ. Bởi vì thị giác bị giới hạn, Lâm Vũ Văn cảm nhận tất cả bằn xúc giác, hình dáng qυყ đầυ của thiếu niên lần nữa được bàn chân của vẽ ra, khiến cô theo bản năng nuốt nước bọt.

Giữa hai chân không biết từ khi nào đã trở nên ướt nóng, nhưng Lâm Vũ Văn không rảnh lo, vẫn dùng bàn chân nhẹ nhàng đè ép qυყ đầυ, nhìn cung mày Mục Lan trong chốc lát thì nhíu chặt trong chốc lát thì giãn ra để suy đoán bản thân dùng lực đúng không.

Nhưng thật ra là cô quá cẩn thận rồi.

Mục Lan liếc nhìn gót chân của thiếu nữ vói vào quần anh, nhìn ra được cô rất căng thẳng, cả cẳng chân đều căng chặt, động tác vô cùng cẩn thận, mỗi lần chỉ dám chạm nhẹ vào qυყ đầυ, sau đó như chó con tay chân vụng về lui ra.

Lực rất nhẹ, Mục Lan vẫn bị mỗi lần va chạm của cô mà kɧoáı ©ảʍ dâng trào, nhiều lần suýt quên hít thở.

Quần của anh tuy rộng rãi, nhưng sau khi dươиɠ ѵậŧ cương cứng, hơn nữa cộng thêm chân của thiếu nữ nên khó tránh khỏi bị căng đầy, Lâm Vũ Văn không dễ hành động, trên trán đã đầy mồ hôi.

"Mẹ ơi, anh chị ở đây sắp ăn xong rồi!"

Đảo mắt quán gà rán đã tới giờ cao điểm, bàn nào cũng chật cứng khiến chỗ Lâm Vũ Văn chỉ có hai ly coca trở nên rất chói mắt. Một cậu bé nhìn qua vừa thấy, liền chạy tới, chỉ vào bàn của Lâm Vũ Văn, lớn tiếng gọi mẹ.

Lâm Vũ Văn sợ tới mức thiếu chút thăng thiên tại chỗ, chân vội vàng rút về vô tình kẹt ở khóa kéo, đau đến nhe răng trợn mắt. Chưa kịp bình tĩnh lại, cậu bé kia đã chạy tới, chờ mong nhìn hai người họ.

"Anh chị ơi, anh chị ăn xong chưa?"

Lâm Vũ Văn vội bỏ sách vỡ vào cặp, đỏ mặt đứng dậy, ném lại một câu "Xong rồi" liền định thoát khỏi hiện trường vụ án.

Mục Lan nhanh hơn một bước giữ chặt ai kia đã mất lý trí, khóa quần sớm kéo lên ngay khi Lâm Vũ Văn hoảng loạn.

Anh lễ phép cười với cậu bé và người phụ nữ tới gần: "Xin lỗi, phiền chờ thêm một chút."

Lâm Vũ Văn đứng tại chỗ bất an lo lắng như tên trộm bị bắt quả tang, cũng không biết Mục Lan kêu người ta chờ làm gì, chỉ thấy thiếu niên từ vị trí cô vừa ngồi nhặt giày của cô lên, sau đó bảo cô ngồi xuống.

Lâm Vũ Văn vừa thấy, đầu như muốn nổ tung, cô thế mà giày cũng quên mang, chỉ biết thèm chảy dãi sắc đẹp của Mục Lan?

Tiền đồ đâu hả Lâm Vũ Văn!

Cô đột nhiên có dự cảm đây sẽ là lịch sử đen theo mãi nửa đời sau của cô, đang định mang giày vào rồi chạy trốn thì thấy Mục Lan lấy bịch khăn giấy trong cặp ra, nâng chân cô lên kiểm tra, thấy nơi đó chỉ hơi rách da một chút mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó rút một tờ giấy lau chân cho cô.

Nam thần luôn đứng trên đỉnh kim tự tháp của trường giờ phút này lại như kỵ sĩ trung thành ngồi xổm trước mặt lau chân cho cô, ánh mắt vô cùng chuyên chú mà thành kính.