Chương 31: Tớ Chỉ Cọ Cọ Thôi Không Vào Trong

Mục Lan còn chưa hoàn hồn, bong bóng chat của Lâm Vũ Văn lần nữa hiện lên.

Lâm Vũ Văn: Cậu không cởϊ qυầи cũng được, tớ chỉ muốn thử xem, tớ chỉ cọ cọ không vào trong!

Đã đến đây thì bảo người ta trả lời sao nhỉ?

Dù sao hiện tại Lâm Vũ Văn cũng cảm thấy giữa mình và Mục Lan xem như người quen, mặt ngày càng dày, cái gì cũng nói được.

Nhưng chính câu nói này lại từng chút làm nghiêng cán cân lý trí cùng tìиɧ ɖu͙© của thiếu niên, khi cô còn đang thấp thỏm khi gửi tin nhắn này, liền cảm giác gông cùm xiềng xích ở cổ chân dần buông lỏng.

Cô vui mừng, nhếch miệng cười ngây ngô với Mục Lan ngồi đối diện, sau đó hơi nâng mông lên, chân nỗ lực duỗi thẳng đặt trên vật đã phồng lớn giữa háng thiếu niên.

Quần dày tạo ra chướng ngại. Lâm Vũ Văn dùng chân sờ soạng cách quần trong chốc lát, phát hiện bản thân có lẽ gặp phải điểm mù trong kiến thức.

Mục Lan lần nữa cầm bút bắt đầu lơ đãng soạng bài, tâm tư hoàn toàn bị cuốn theo tiết tấu loạn xạ của cô gái. Anh liếc nhìn người ra người vào, di động bỗng rung lên.

Mở màn hình, tin nhắn Lâm Vũ Văn gửi lập tức khiến sắc mặt anh trầm xuống.

Lâm Vũ Văn: Mục Lan, sao tớ không tìm thấy tiểu Mục Lan của cậu?

Lâm Vũ Văn luôn vô ý không ngừng khiêu chiến tôn nghiêm đàn ông của Mục Lan, đối mặt với ánh mắt lạnh đi của anh thậm chí còn lộ vẻ ngây ngô khó hiểu.

Thật ra ý cô muốn biểu đạt chỉ là quần jeans hơi dày, khó có thể tìm được vị trí chính xác, nhưng lời này vào tai Mục Lan lại có ý nghĩa hoàn toàn khác.

Thiếu niên lần nữa nắm lấy cẳng chan Lâm Vũ Văn, anh vừa cẩn thận quan sát xung quanh vừa dìu dắt Lâm Vũ Văn, đưa bàn chân cô tới cảm nhận vật đã phồng lên giữa háng.

Cũng may vị trí anh chọn vô cùng thuận lợi, không gần khu trẻ em và WC, nên thỉnh thoảng chỉ có khách mới vào tìm chỗ nhìn lướt qua bọn họ.

Mục Lan vừa thấy vẻ mặt Lâm Vũ Văn còn ngây ngốc liền biết cô vẫn chưa tìm được, điều này thật sự làm bị thương lòng tự trọng của thiếu niên. Anh hạ quyết tâm dùng tay còn lại kéo khóa quần jeans xuống, sau đó cẩn thận kéo chân thiếu nữ đặt vào.

Lâm Vũ Văn thật sự không ngờ Mục Lan cho cô cọ, rồi còn để cô vào trong, ngay khi ngón cái đυ.ng tới qυầи ɭóŧ của thiếu niên vành tai cô liền đỏ bừng. Cô khom người tựa vào khuỷu tay đặt trên bàn, chỉ để lại đôi mắt to tròn nhìn Mục Lan.

Mục Lan bị cô nhìn đến tim đập loạn nhịp, tay anh cứng đờ, hít sâu một hơi mới hạ quyết tâm kéo bàn chân của thiếu nữ vào sâu thêm hai phân.

Lúc này nửa bàn chân của Lâm Vũ Văn đã chui vào đũng quần của Mục Lan, bên trong nóng hơn bên ngoài rất nhiều, còn mang theo hơi ẩm, tất cả đều là mồ hôi của thiếu niên. Lâm Vũ Văn dựa vào điểm này cũng đủ tưởng tượng được vừa rồi trong thời gian ngắn ngủi Mục Lan căng thẳng thế nào.

Cô không dám lộn xộn, mãi đến khi Mục Lan lần nữa chậm rãi buông cổ chân cô ra, gót chân nhỏ kia mới bắt đầu như con sâu nhỏ ngủ đông mới thức tỉnh ngọ nguậy không ngừng.

Con sâu kia còn coi ngón chân như râu cảm nhận hoàn cảnh xung quanh, miêu tả đại khái vật dữ tợn kia trong đầu.

Sau đó Lâm Vũ Văn mới kinh ngạc nhìn ra vấn đề ngốc nghếch bản thân vừa tự hỏi. Bởi vì mãi đến bây giờ cô mới phát hiện, thứ dày cộm nhô lên kia chính là dươиɠ ѵậŧ của Mục Lan.

Tiểu Mục Lan gì chứ, thứ này ít nhất cũng là Mục Lan XL.