Chương 30: Tớ! Giúp! Cậu!

Mắt cá chân của thiếu nữ rất nhỏ, mu bàn chân trắng nõn như tạo từ khối ngọc, mạch máu màu xanh như hoa văn điêu khắc trên đó.

Mục Lan cảm thấy không thể mặc kệ Lâm Vũ Văn điên khùng như vậy, anh lặng lẽ đưa tay xuống, muốn bắt lấy chân cô.

Nhưng tay anh vừa hạ xuống bàn, chân Lâm Vũ Văn đã như con thỏ nhỏ nhảy tới giữa chân anh.

Hôm nay anh mặc quần jeans, màu sắc không tính là sẫm, nhưng bàn chân trắng nõn của thiếu nữ đặt ở chỗ này vẫn tương đối chói mắt.

Mục Lan lập tức bắt lấy cổ chân cô, nhìn thiếu nữ đối diện giả vờ như không có việc gì: "Đừng làm loạn."

Lâm Vũ Văn nghĩ Mục Lan căn bản không biết cô đang theo đuổi sự thật gì. Cô liếc nhìn ba con số đã ổn định trên đầu Mục Lan, cảm thấy Mục Lan chắc chắn rất xấu hổ, bằng không sao tay anh nắm lấy chân mình lại đầy mồ hôi như vậy.

Cô vặn vẹo giãy giụa không ra, ngón chân lại vô tình đυ.ng phải đồ vật đó.

Cứng rồi.

Mục Lan thấy gót chân thiếu nữ cứng đờ, sau đó vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt tràn ngập tò mò của cô, giống như dùng ánh mắt hỏi anh đó là thứ gì, đúng là khảo nghiệm lương tâm con người.

Mục Lan lúc này quả thật có hơi xấu hổ, anh cảm thấy mình cũng quá biếи ŧɦái, nhưng ngẫm lại bắt đầu từ mấy ngày trước, anh hình như luôn vì Lâm Vũ Văn mà có phản ứng thái quá.

Anh cúi đầu đẩy mắt kính, nắm chặt cổ chân thiếu nữ, con thỏ nhỏ trong lòng bàn tay bỗng giãy giụa, thật giống như có dây thần kinh nào bị hỏng.

Dù sao cũng là chân con gái, không phải con thỏ thật, Mục Lan vốn không định mạnh tay niết, chỉ muốn nắm một chút, kết quả con thỏ điên này càng giãy giụa mạnh liệt.

Ngón chân của thiếu nữ chạm vào nơi ngẩng đầu của hạ bộ, rất chuẩn, chạm ngay đầu côn ŧᏂịŧ căng no tròn, cảm giác tê dại ập tới, thân thể Mục Lan cứng đờ, anh ngay lập tức giữ chặt cổ chân Mục Lan.

"Đừng làm loạn."

Cùng là ba chữ đó, nhưng giọng nói nghẹn ngào khiến Lâm Vũ Văn đỏ tai, cô nhìn Mục Lan, thấy con số trên đầu anh bắt đầu tăng lên, cảm thấy gánh nặng trên vai mình thật nặng, nhưng tuyệt đối không thể để nam thần da mặt mỏng này khó xử.

Cô nghĩ nghĩ, lại nhìn đám đông trong quán gà rán, bắt đầu ra khẩu hình với Mục Lan:

Tớ, giúp, cậu!

Cậu nói đáng lẽ khiến người ta cảm thấy an tâm nhưng Mục Lan lại chỉ thấy nguy hiểm ập tới. Anh nhíu mày: "Cậu muốn làm gì?"

Lâm Vũ Văn bỗng không biết nên mở lời sao, đành lén lút chỉ xuống bàn.

Cô từng trong sách cấm xem qua cách chơi này, hình như gọi là túc giao (*), mỗi lần cô đọc đều đỏ mặt, nóng lòng muốn thử.(*) Túc giao (足交): quan hệ bằng chânNhìn thiếu nữ hưng phấn bừng bừng, đồ vật giữa hai chân Mục Lan lập tức ra tín hiệu ngo ngoe rục rịch. Nhưng hiển nhiên lý trí vẫn còn, anh nhìn khách ra ra vào vào quán ăn, lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không được, hồ nháo."

Thiếu niên trầm giọng, nghe qua có cảm giác răn dạy, ngày thường Lâm Vũ Văn dựa vào thành tích tốt nên được ba mẹ bao dung, hiện giờ bị Mục Lan mắng như vậy, cứ như roi đánh vào lòng, có hơi đau, nhưng nhiều hơn là ngứa ngáy rất khó diễn tả.

Cô đột nhiên muốn phản nghịch, rất nhỏ thôi, nhỏ đến mức cô không dám nói ra.

Mục Lan thấy cô nghẹn nửa ngày, cầm di động gửi tin nhắn cho anh.

Lâm Vũ Văn: Tớ rất muốn thử, để tớ thử một lần đi.