Chương 29: Sao Lại Cứng Nữa?

Cô lần nữa buông ánh mắt, đối diện với đôi mắt không chút gợn sóng của Mục Lan, lại ngó lên trên, con số khi nãy còn ổn định ở 20 lập tức nhảy lên 46.

Lâm Vũ Văn cảm thấy suy nghĩ theo hướng xấu hổ chắc là đúng rồi, tức khắc tim đập loạn nhịp, lập tức cầm lấy ly Coca uống ừng ực.

Gần đến xế chiều, người tới quán ăn bắt đầu đông, Lâm Vũ Văn nhìn trái nhìn phải, vẫn không giữ mặt mũi mà muốn vươn ma trảo, nghĩ tới nghĩ lui liền lén cởi giày ra, sau đó dùng ngón chân nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân của Mục Lan.

Mục Lan đương nhiên không ngờ Lâm Vũ Văn lại nhàm chán như vậy, cúi đầu nhìn gót chân thiếu nữ vì căng thẳng mà cứng đờ như khúc gõ, ngón chân không ngừng ngọ nguậy.

Cho dù rất biếи ŧɦái, Mục Lan rõ ràng có thể khống chế, không nên nổi lên ý xấu.

Nhưng... Đây là Lâm Vũ Văn!

Đối diện, Lâm Vũ Văn vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm con số trên đầu Mục Lan, thời điểm con số tăng đến 86, cô vỗ đùi, hận không thể nhảy dựng lên.

Đúng vậy! Chắc chắn là xấu hổ!

Ngón chân vốn chỉ dừng ở mắt cá chân của thiếu niên giống như được bơm máu gà, cứ thế leo lên cẳng chân anh, lúc này, con số trên đầu Mục Lan cũng rất phối hợp mà tăng lên 92, khiến Lâm Vũ Văn lập tức cảm thấy mình có phát hiện mới về sự đáng yêu của chàng trai Mục Lan này.

Ai có thể ngờ người mặt ngoài luôn giữ vẻ điềm đạm, trên thực tế lại dễ thẹn thùng như vậy?

Ngẫm lại nam thần đối diện này giống hệt con Samoyed e lệ, một tay Lâm Vũ Văn chống cằm, tay còn lại cầm bút làm bộ viết nháp, trên thực tế bản thân viết gì cũng không biết.

A, cẳng chân cũng trơn trượt, hình như không có lông chân, chẳng lẽ mỹ thiếu niên chân cũng không có tỳ vết sao? Lâm Vũ Văn vừa cảm thán Chúa giáng thế bất công vừa dùng chân cọt xát không ngừng, cảm giác cơ bắp của thiếu niên dần căng chặt, lại ngẩng đầu nhìn cô số trên đầu anh.

101! Hay lắm, Lâm Vũ Văn!

Mục Lan ngồi đối diện cảm giác chân nhỏ của Lâm Vũ Văn còn định tiếp tục bò lên trên, sau eo bỗng căng thẳng, anh nhìn xung quanh, dùng cẳng chân chạm vào chân Lâm Vũ Văn.

Lâm Vũ Văn ngước mắt, vừa lúc đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Mục Lan giấu sau gọng kính bạc.

Thật kỳ lạ, rõ ràng hai người đang mặt đối mặt, nhưng không ai nói gì, trong khoảnh khắc đó cả hai đều chột dạ, giống như chỉ cần phát ra chút âm thanh bí mật nhỏ dưới bàn sẽ bị phát hiện.

Sau đó, Mục Lan thấy Lâm Vũ Văn cầm di động đùa nghịch mấy cái, di động của anh ngay lập tức rung lên.

Anh cầm di động mở khóa, vừa lúc thấy Lâm Vũ Văn gửi tin nhắn WeChat tới.

Lâm Vũ Văn: Có phải cậu đang rất xấu hổ không?

Mục Lan: ...

Anh nhíu mày, nhớ lại buổi học bồi dưỡng giữa trưa hai ngày trước, Lâm Vũ Văn cũng hỏi anh vấn đề này.

Thông minh như Mục Lan, lập tức phát hiện có chỗ khống đúng.

Trước đó không có thời gian ngồi đối diện với nhau lâu như vậy, hôm nay Mục Lan nhận ra Lâm Vũ Văn hay lén nhìn anh, đúng hơn là nhìn trên đầu anh.

Trên đầu anh có gì sao?

Nhưng hiện tại đương nhiên không phải thời điểm để tự hỏi, bởi vì trong thời gian ngắn ngủi này, Lâm Vũ Văn gấp gáp muốn có đáp án đã bò chân lên đầu gối anh, bàn chân mềm mụp chạm vào xương bánh chè, thời điểm nhìn vào mắt anh, mấy ngón chân còn hưng phấn gãi gãi.

Mục Lan cúi đầu nhìn một lúc, đợi hoàn hồn, giữa hai chân đã bắt đầu sưng to.

Anh cứng rồi.