Chương 26: Tôi Đang Thao Em

Lâm Vũ Văn lập tức đổ mồ hôi lạnh, thu mình trốn trăn không dám cử động, mãi đến khi tiếng thở dốc của Mục Lan lần nữa truyền tới.

"Sao cậu... Lại đột nhiên gọi tên tôi?"

Con rùa Lâm Vũ Văn như sống lại, cảm thấy sống thêm mấy trăm tám mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, tay chân lại bắt đầu cử động.

"Cái này gọi là tùy cơ ứng biến, cố gắng phát huy..." Cứ như vậy Lâm Vũ Văn sợ chuyện mình yêu thầm Mục Lan sớm muộn cũng sẽ bại lộ, vì thế cô hạ quyết tâm củng cố lại tâm lý của mình, "Cậu thấy sửa thành thế... Có ổn không?"

"Ừ..." Tuy rằng nghe ra Lâm Vũ Văn đang thẹn thùng, nhưng những chữ mấu chốt đó khiến Mục Lan vô cùng hưởng thụ.

"Vậy... Cậu có thể... Phối hợp với tớ một chút không?" Lâm Vũ Văn bắt nạt âm đế của mình, thoải mái đến cong eo nheo mắt lại, thở dốc, "Một mình tớ sắm vai... Thật không thú vị..."

Lâm Vũ Văn không chút xấu hổ nói với Mục Lan cô cũng bắt đầu sợ, nhưng lại thèm Mục Lan dùng giọng khàn khàn chứa đầy tìиɧ ɖu͙© nói mấy lời cợt nhả.

Nghe thôi cũng kí©h thí©ɧ thế sao?

Lâm Vũ Văn mới nghĩ đến đã ướt đẫm, ngón tay tiếp tục xoa xoa âm đế, ướt đến không chịu nổi, kɧoáı ©ảʍ ngắn ngủi từng trận ập tới khiến Lâm Vũ Văn vặn eo, khát khao trong lòng ngày càng bành trường.

Mục Lan ở bên kia im lặng chốt lát, có lẽ vì nói chuyện qua điện thoại, không nhìn thấy đối phương, đối phương im lặng cũng bị phóng đại khiến người ta ruột gan cồn cào, càng muốn có được đáp án.

"Mục Lan?"

"Phối hợp thế nào?"

Giọng thiếu niên qua điện thoại khàn khàn như vầng trăng trôi lơ lửng ngoài cửa sổ, đầu Lâm Vũ Văn nóng lên, mồ hôi nhễ nhại.

"Cậu cứ... Cứ... Nghe theo kịch bản của tớ... Sau đó... Nói cái gì cũng được..."

Lâm Vũ Văn nói xong liền cảm thấy hối hận, sợ Mục Lan bị khó xử, lại sợ Mục Lan từ chối.

Mà tiếng thở hổn hển của thiếu niên chưa từng dừng lại, vừa rồi Mục Lan đã thay đổi tư thế mô phỏng theo Lâm Vũ Văn, giờ phút này một tay anh chống trên giường, tay còn lại vẫn nắm lấy côn ŧᏂịŧ không ngừng loát, thỉnh thoảng từ mã mắt rỉ ra ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, tất cả đều bị con gấu trên qυầи ɭóŧ của thiếu nữ chứng kiến.

Vải bông mềm mại ngày càng trở nên ướŧ áŧ, trong hoảng hốt, anh dường như có loại ảo giác đang thật sự làʍ t̠ìиɦ với Lâm Vũ Văn.

"Được."

Anh nhấp môi, tuy rằng trước nay chưa từng thử, nhưng nếu Lâm Vũ Văn muốn như vậy, thử xem cũng không phải không được.

Nghe vậy, Lâm Vũ Văn ở trong chăn vui sướиɠ đến nở hoa, tay cô không tự chủ mà tăng tốc, mông nhỏ vặn vẹo càng hăng hái, nhắm mắt đắm chìm vào tưởng tượng tình ái.

"Ưʍ... Mục Lan... Mục Lan..."

Thoát khỏi thịt văn Lâm Vũ Văn chỉ biết gọi tên Mục Lan, mấy câu như côn ŧᏂịŧ cắm vào tiểu huyệt sâu quá vừa rồi còn nói bình thường, hiện giờ lại cảm thấy thẹn đến quên mất phát âm thế nào.

Cô vừa an ủi vừa nghĩ không được như vậy, Mục Lan ở bên kia vấn vả lắm mới đồng ý nói hai câu, kết quả bản thân lại trở nên kém cỏi thế này sao!

Lâm Vũ Văn lại híp mắt tự xây dựng kịch bản trong lòng, cuối cùng cũng lấy hết can đảm hơi: "Mục Lan... Ưʍ... Mục Lan, anh... Anh đang làm gì đấy..."

Lâm Vũ Văn, mày có thể phóng túng hơn được không?

Trơ mắt nhìn lời cợt nhả đến bên miệng lại thay đổi, lần đầu tiên Lâm Vũ Văn hiểu được cái gì gọi là giận nhưng bất lực, sau đó liền nghe tiếng thở dốc của thiếu niên hơi dừng lại.

Xong rồi, chắc không phải bị cô làm mất hứng đấy chứ!

Lâm Vũ Văn che mặt muốn khóc.

Lúc này, giọng trầm thấp của thiếu niên cọt xát vào không khí tạo ra vô số dòng điện đánh vào màng nhĩ của cô.

"Đang thao em."