Chương 25: Chết, Gọi Sai Rồi!

Ở phương diện sách cấm này, Lâm Vũ Văn có kinh nghiệm khá phong phú, cho nên chỉ hoảng loạn một giây ngắn ngủi liền bình tĩnh lại.

Anh trai thì sao chứ, nghĩ kỹ lại, cũng may không phải truyện cha con!

Quyển này thật ra Lâm Vũ Văn đã đọc từ lâu, gần đây lấy ra ôn lại, cốt truyện thì không nhớ lắm, cũng vì lớp mười hai không có nhiều thời gian xem nên một tuần chỉ đọc được mấy chương.

"Anh trai... Ưʍ... Anh trai, đừng... Tiểu huyệt của Văn Văn thật trướng..."

Nữ chính này trùng hợp cũng tên Văn Văn, tuy rằng không phải Lâm Vũ Văn, nhưng xét theo hiệu quả thính giác thì không mấy khác biệt.

Lâm Vũ Văn ở bên này đọc rất tệ, mặc dù đã cố ý mềm giọng nhưng không hề tạm dừng cùng thở dốc, nhưng Mục Lan ở bên kia vẫn cảm thấy thái dương của mình nhảy dựng lên.

Những chữ ngày thường nghĩ cũng không dám nghĩ từ miệng Lâm Vũ Văn nói ra đã đủ kí©h thí©ɧ, huống chi tên nữ chính còn trùng tên cô. Qυყ đầυ Mục Lan ngóc lên, khiến anh khó nhịn mà nhắm mắt lại, dường như Lâm Vũ Văn thật sư ở dưới thân anh.

"A... Anh trai, anh trai... Quá sâu... Ưʍ... Văn Văn muốn hư rồi..."

Lâm Vũ Văn vừa sợ bị mẹ nghe thấy vừa cảm thấy thẹn, đọc càng lúc càng nhỏ, giọng run run rẩy rẩy, còn cố tình có cảm giác bị thao khóc.

Đồng thời, những hình ảnh tưởng tượng trong đầu càng kí©h thí©ɧ cô, văn chương miêu tả cảnh nam nữ làʍ t̠ìиɦ khiến Lâm Vũ Văn theo bản năng kẹp chặt chân, càng đọc giọng càng mềm.

"Ưʍ... Anh trai... Côn ŧᏂịŧ của anh trai... A... Ở trong tiểu huyệt của Văn Văn..."

Cứ thế cô không cần thầy dạy cũng hiểu được nhịp điệu trong đó, từng chữ thẹn thùng nói ra khiến đầu cô bắt đầu nóng lên, dần mất đi sức lực.

Người bên kia, đang nghe giọng cô mà tự an ủi.

Chỉ nghĩ như vậy, cô liền cảm thấy ngọt ngào.

"Anh trai... Anh trai... Ưʍ... Văn Văn, Văn Văn muốn ra... Anh trai... Anh trai..."

Ngoài cửa loáng thoáng là tiếng ba mẹ nói chuyện, Lâm Vũ Văn dứt khoát nhảy lên giường, trùm chăn lại.

Bóng tối cho Lâm Vũ Văn cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có, tuy rằng hiện tại trên trán đều là mồ hôi, cảm thấy đầu mình như cái bánh bao trong l*иg hấp, nóng đến bản thân khó chịu.

Tay cô không tự chủ mà đưa xuống giữa hai chân, thời điểm chạm đến hạt đậu cách qυầи ɭóŧ ướt đầm, tiếng rêи ɾỉ muốn biểu đạt lập tức càng thêm chân thật.

"Ưʍ... Anh trai... A..."

Kɧoáı ©ảʍ quen thuộc ập tới, Lâm Vũ Văn theo bản năng bắt chước sức lực cùng tốc độ của thiếu niên lúc trưa, sau đó hai đùi liền kẹp chặt bàn tay.

Thịt văn vẫn còn ở bốn phía, nhưng Lâm Vũ Văn đã hoàn toàn mơ màng, thanh quản không còn chịu đại não khống chế.

"A... Từ bỏ... Mục Lan..."

Thời điểm gọi tên đối phương cô mới chợt bừng tỉnh. Chết, gọi sai rồi!