Chương 27: Bắn

A a a a a a a a a a a a a a a a a, người này quá biết phối hợp rồi!

Lâm Vũ Văn bị một câu bất thình lình của anh đánh trúng, sức lực trên tay không chịu khống chế mà mạnh hơn, tiếng hét trong lòng thiếu chút ra khỏi cổ họng.

"Anh... Ưʍ... Em..." Cô ấp úng không biết nên nói gì, chỉ có thể mềm giọng gọi anh một tiếng, "Mục Lan..."

Đầu Mục Lan thật muốn nổ tung, anh đoán Lâm Vũ Văn chắc chắn không biết cô nức nở kêu tên anh như vậy có bao nhiêu dụ hoặc.

Trán sớm đã vì kɧoáı ©ảʍ mà ròng ròng mồ hôi, sau lưng cũng ướt đẫm, đầu hoàn toàn đã trống rỗng sau một tiếng gọi "Mục Lan" kia của cô.

Tê mỏi sau eo quen thuộc ngày càng bành trướng, qυầи ɭóŧ của thiếu nữ dường như đã thấm hết mồ hôi ở lòng bàn tay, côn ŧᏂịŧ ngày càng mất khống chế khiến anh không khỏi nhớ tới buổi trưa trên sân thượng hai hôm trước.

Dán vào côn ŧᏂịŧ như biến thành môi lưỡi ướŧ áŧ mềm mại của thiếu nữ, hết lần này tới lần khác ngây ngô nóng bỏng phun ra nuốt vào hạ thân của anh.

"A..."

Thiếu niên dần mất kiểm soát giọng nói của mình, toàn bộ cánh tay phải đều căng chặt, mạch máu màu xanh như rắn nước nổi lên uốn lượn trên cánh tay trắng nõn của anh.

Lâm Vũ Văn.

Khoảnh khắc cao trào, Mục Lan phải dùng hết sức lực mới khắc chế không gọi ra cái tên Lâm Vũ Văn. Anh mệt mỏi ngã xuống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đều bị qυầи ɭóŧ của Lâm Vũ Văn nhận lấy, anh giơ tay nhìn thoáng qua, liền thấy trên đầu con gấu tươi cười ngây thơ đã dính một mảng trắng đυ.c.

Sự đáng yêu này càng phóng đại tϊиɧ ɖϊ©h͙ mang theo cảm giác da^ʍ mĩ, yết hầu Mục Lan lên xuống một lúc, lập tức cầm chặt qυầи ɭóŧ con gấu trong tay, chuẩn bị đứng dậy mang nó đi giặt sạch.

"Mục Lan..."

Rất lâu sau bên tai nghe mới lần nữa truyền tới tiếng của Lâm Vũ Văn, giọng nói mang theo sự mệt mỏi cùng lười biếng. Mục Lan nghe ba mẹ ở ngoài chuẩn bị về phòng ngủ, thấp giọng: "Sao vậy?"

Bên kia lại là một trầm mặc, nhưng không phải yên tĩnh không tiếng động, trong đó xen lẫn nhiều âm thanh kỳ lạ.

"Cậu không sao chứ?"

Lâm Vũ Văn ở bên kia vốn định xuống giường, kết quả vừa cao trào xong, chân mềm nhũn thiếu chút trực tiếp té ngã, vất vả lắm mới đỡ mép giường thoát được một nạn, nhưng đầu gối lại bị đυ.ng trúng, đau tới nhẹ răng nhếch miệng.

"Không, không sao..."

Cô nước mắt lưng tròng thay qυầи ɭóŧ, sau đó mở cửa, sau khi xác định ba mẹ đều đã đi ngủ mới nhẹ nhàng đi qua phòng khách.

Lén lút mở máy giặt ra, Lâm Vũ Văn nghe thấy bên kia cũng truyền đến tiếng vang tương tự.

Hai người đều nhận ra đối phương cũng lặng lẽ mở máy giặt, nhưng không ai nói chuyện, cũng không hỏi đối phương giặt cái gì. Lâm Vũ Văn đứng trước máy giặt đóng nắp lại, từng này tuổi mới biết cái gì là không tiếng động thắng có tiếng động.

"Đúng rồi, Mục Lan..."

"Hả?"

Lâm Vũ Văn ngồi xổm trước máy giặt, nhìn cửa sổ máy giặt hình tròn, cảm thấy cùng chung chân trời chính là thời điểm này.

"Cậu làm bài xong chưa?" Giải quyết xong nhu cầu sinh lý cô lập tức nghĩ tới nhu cầu sinh tồn khác, nhìn thoáng qua đồng hồ, cảm thấy bây giờ mới làm bài hình như đã muộn, "Có thể cho tớ mượn được không?"

"Được." Mục Lan đồng ý xong lại hỏi, "Bài tập hôm nay cậu gặp vấn đề gì sao?"

"... Ừ, có một chút."

Bài tập bình thường cùng đề luyện thi hoàn toàn khác nhau, Lâm Vũ Văn lại không phải người biết dùng mẹo, chỉ nắm chắc kiến thức không đủ giúp cô nhanh chóng vượt qua những đề bài lòng vòng.

"Tôi chụp bài tiếng Anh cho cậu trước." Phía Mục Lan an tĩnh lại, hẳn đã về phòng, "Sau đó chờ một chút, cậu xem mình có chỗ nào không hiểu cứ nói, tôi sẽ giảng lại cho cậu."

Lâm Vũ Văn nhấp môi nhịn cười, bỗng cảm thấy thi đua hình như không chán ghét như vậy: "Cảm ơn, có điều sao cậu biết bài tập tiếng Anh của tớ còn chưa làm xong?"

Lên cao tam, bài tập tiếng Anh coi như nhẹ nhàng, điểm số môn tiếng Anh của Lâm Vũ Văn vẫn luôn không tệ, hơn nữa cô lại thích để món ăn ngon đến cuối cùng, cho nên lần nào cũng để bài tập tiếng Anh đến cuối, chậm rãi hưởng thủ kɧoáı ©ảʍ chém gϊếŧ trong biển đề.

Mục Lan ở bên kia dừng một chút, sau khi gửi ảnh chụp qua, nhàn nhạt nói: "Đoán."

***

Mục Lan: Tôi quan sát cậu hai năm, thói quen của Lâm Vũ Văn cậu tôi rõ như lòng bàn tay.

Lâm Vũ Văn: Đây là phát biểu của nhà côn trùng học hả?