Chương 24: Gọi Hai Tiếng Trợ Hứng Cho Cậu

Đầu Lâm Vũ Văn nổ ầm ầm, cô cũng không biết vì sao, rõ ràng Mục Lan chỉ nói muốn dùng qυầи ɭóŧ của cô tự sướиɠ, nhưng cô lại có cảm giác Mục Lan bắt mình cọ xát côn ŧᏂịŧ của anh.

Cô đã quên mất câu trả lời của mình, tiếng thở dốc của Mục Lan ở đầu bên kia lần nữa vang lên.

Qυầи ɭóŧ của thiếu nữ mềm mại, vì mặc nửa ngày mà dính chút mồ hôi, nhưng cho dù trải qua quá trình ướt đẫm như vậy hiện tại cũng không trở nên khô cứng, mà vẫn duy trì sự mềm mại, thời điểm dán lên cơ thể anh như thay thế xúc cảm kỳ diệu của bàn tay truyền đến.

Có hơi giống âm đế non nớt của thiếu nữ.

Cảm giác mềm mại ở đầu ngón tay thiếu niên lần nữa nở rộ, từng chút tái hiện bức màn bị gió thổi tay buổi trưa ở trước mắt Mục Lan, khiến anh lần nữa bị mùa hè khô nóng vây lại.

Trước mặt anh chính là gương mặt đỏ bừng của cô gái ấy, trên mặt trôi nổi một tầng nước mắt mỏng dừng trong mắt anh.

"Mục Lan..."

Giọng của cô gái cùng đầu ngón tay cô đều run lên, móng tay cách áo sơ mi véo vào sau lưng anh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi là bằng chứng thôi tình tốt nhất.

Cô lúc ấy như con chuột sợ hãi quỳ trên bàn học trước mặt anh, ánh mắt không ngừng lo lắng đề phòng mà nhìn ra ngoại, nhưng nước bên dưới một giây cũng không dừng lại, liên tục thong thả nhỏ giọt trên qυầи ɭóŧ của cô.

Chính là qυầи ɭóŧ trong tay anh lúc này.

Nghĩ đến đây, đầu Mục Lan như muốn nổ tung, anh có thể cảm nhận mỗi tấc da thịt trên người mình đều đang kêu gào tên người đó, khát vọng nhiều hơn, rất nhiều...

"Lâm Vũ Văn..."

Anh vẫn cố khống chế tiếng thở dốc của mình, giống như sợ âm thanh phát ra từ yết hầu mình sẽ biến thành con quái vật đáng sợ dọa thiếu nữ ở đầu bên kia.

Lâm Vũ Văn đang ngửi được mùi ngon, đột nhiên bị gọi tên sợ tới mức giật mình, còn tưởng sự biếи ŧɦái của mình cuối cùng vẫn phải nghênh đón thẩm phán, kết quả thiếu niên ở bên kia lại nặng nề nói.

"Cậu có thể cũng... Phát ra chút âm thanh không..."

Tuy rằng chỉ hồi tưởng lại cũng đủ khiến Mục Lan đạt đủ kí©h thí©ɧ, nhưng anh còn muốn nhiều hơn, còn muốn Lâm Vũ Văn gọi tên anh, hoặc là nói gì đó.

"Âm... Âm thanh..." Kẻ háo sắc lập tức hiểu ý, "Đúng đúng, con trai các cậu hình như đều phải xem phim AV mới tự sướиɠ được, kết quả tớ lại bảo cậu làm... Xin lỗi xin lỗi... Lần đầu không có kinh nghiệm! Vậy... Không bằng... Không bằng tớ... Hay là cậu chia sẻ tớ ít kinh nghiệm, tớ giúp cậu được không?"

"..." Mục Lan thở dài, "Không cần... Cậu nói gì đó là được..."

"Tớ... Tớ nên nói gì đâu..." Lâm Vũ Văn bị bắt tham dự nhất thời luống cuống, cô nhìn trái nhìn phái, ánh mắt cuối cùng dừng trên đống bài tập, "Hay là tớ đọc cậu nghe... Đề bài tập được không?"

"..."

Lần này Mục Lan im lặng rất lâu, lâu đến mức Lâm Vũ Văn bắt đầu hoài nghi thằng nhãi này rốt cuộc có thích học hay không, mới nghe anh bất lực nói.

"Một hai phải như vậy sao?"

Lâm Vũ Văn lại nghĩ nghĩ, vỗ đùi, cảm thấy lần này bản thân thật sự hiểu ra.

"Vậy chi bằng... Tớ học theo diễn viên AV kêu trợ hứng cho cậu nhé?"

Chủ ý này đúng là ý kiến hay, nhưng Mục Lan vẫn cảm thấy cách dùng từ của Lâm Vũ Văn vẫn có vấn đề, khiến anh như nằm mơ lạc vào Thủy Hử. Anh trầm ngâm một lát cảm thấy hay là thôi đi, kết quả còn chưa kịp khuyên người ở bên kia quay đầu là bờ, Lâm Vũ Văn đã quyết tâm gánh vác trách nhiệm này.

Cô nhanh chóng mở trang thịt văn mình xem, còn chưa kịp chọn, đã tùy tay bấm vào cuốn truyện đề cử.

"Ưʍ... Anh trai... Anh cứng quá... Không chịu nổi."

Thôi chết, là truyện lσạи ɭυâи.