Chương 23: Vẫn Là Tớ Biếи ŧɦái Hơn

Thiếu niên vừa dứt lời, bên tai liền rơi vào một mảng yên tĩnh. Hiển nhiên không thể là tai nghe bị hư, cũng may sức tưởng tượng của Lâm Vũ Văn đủ để lấp đầy chỗ trống này.

Trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh một thiếu niên tuấn tú nằm nghiên trên giường, phía sau là cửa sổ, ánh trăng theo đó chiếu vào.

Mà giờ phút này, cả người thiếu niên trần trụi, da thịt bóng lóng không chút tì vết, mông trăng dưới ánh trăng càng sáng lên, hai tay nắm chặt cự vật giữa háng xoa xoa qua lại.

"Ha... Lâm Vũ Văn..."

Thiếu niên nghẹn ngào, môi mỏng khẽ mở, nhìn côn ŧᏂịŧ rực đỏ trong lòng bàn tay còn dán lên chiếc qυầи ɭóŧ nho nhỏ, anh không nhịn được mà gọi ra tên thiếu nữ, Lâm Vũ Văn!

Hình ảnh tuyệt đẹp. Lâm Vũ Văn vừa che miệng vừa cười, gương mặt đã đỏ bừng, mà Mục Lan ở bên kia hoàn toàn không biết bản thân ở trong đầu Lâm Vũ Văn đã thành bộ dáng gì.

Tay anh cầm dươиɠ ѵậŧ, động tác vô cùng thong thả. Lâm Vũ Văn tuy không nói chuyện nhưng vẫn có cảm giác tồn tại mãnh liệt, anh chỉ nghĩ đến cảnh Lâm Vũ Văn đang nghe, cả người như chịu kí©h thí©ɧ khó mà miêu tả.

Anh có thể cảm nhận được giác quan của mình bắt đầu trở nên nhạy bén, kɧoáı ©ảʍ từ hạ thể nhanh chóng truyền lên não, tạo thành phản hồi thoải mái.

"Ưʍ..."

Tiếng thiếu niên rêи ɾỉ tới rất muộn, lại rất chậm, khiến người ta cảm thấy như đang thoải mái trở mình, nhưng lại khiến Lâm Vũ Văn ở bên kia nóng rực.

"Cậu đang nằm nghiêng sao?"

Thiếu nữ rất muốn làm phong phú hình ảnh trong đầu, rốt cuộc cũng không nhịn được mà lên tiếng.

"... Ừ."

Câu trả lời của thiếu niên cùng tiếng rên do kɧoáı ©ảʍ cùng phát ra khiến Lâm Vũ Văn tai nóng lên sau eo nhũn ra, chỗ bụng nhỏ lại có cảm giác hòa tan quen thuộc.

"Vậy... Cậu có đang mặc quần áo không?"

"..."

Cô đã thay qυầи ɭóŧ mới, là quần lấy từ ban công buổi chiều mẹ Lâm đã phơi, vải bông mềm mại dán vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© non nớt của thiếu nữ, chỉ chốc lát sau đó dính chút dâʍ ŧᏂủy̠.

"Có."

"À..." Có hơi nuối tiếc.

Lâm Vũ Văn không biết mình có phải điên rồi không, nữ chính trong thịt văn tốt xấu gì cũng vì bị nam chính sờ soạng mới không cầm gì được, nhưng cô thì hay rồi, Mục Lan mới ừ hai tiếng cô đã không nhịn được.

Vải bông hút nước rất mạnh, Lâm Vũ Văn rõ ràng rất nỗ lực kẹp chân, nhưng qυầи ɭóŧ rất nhanh đã ướt dầm dề, vô cùng khó chịu.

"Mục Lan, tớ... Tớ có thể hỏi..." Cô đột nhiên muốn nói chuyện với Mục Lan để dời lực chú ý, "Thời điểm cậu quay tay... Mượn qυầи ɭóŧ của tớ để làm gì?"

Tiếng thở dốc của thiếu niên bên kia hơi gián đoạn, thật giống như vì vấn đề bất ngờ của thiếu nữ mà cảm thấy hoang mang. Máu sôi trào rất nhanh từ thứ cứng rắn giữa hai chân bắt đầu chạy lên cổ anh, Mục Lan nhấp môi.

"Cậu có cảm thấy tôi biếи ŧɦái không?"

Trong hoàn cảnh an toàn, thiếu niên động tình rất nhanh, trong khoảng thời gian ngắn giọng nói đã trở nên khàn khàn.

Lâm Vũ Văn như bị điện giật, vùi đầu càng thấp, mặc kệ Mục Lan có nghe thấy hay không, cô lẩm bẩm: "Nếu so về biếи ŧɦái tớ cảm thấy mình biếи ŧɦái hơn..."

Nửa đêm muốn nghe tiếng người ta tự sướиɠ, Lâm Vũ Văn cảm thấy bản thân đúng là biếи ŧɦái tới đỉnh điểm.

"Cho nên..." Lâm Vũ Văn xấu hổ, "Cậu dùng nó để tự sướиɠ sao?"

Thịt văn chính là viết như vậy, nhưng Lâm Vũ Văn không muốn nghĩ theo hướng đó.

"Ừ."

Giọng nói âm trầm của Mục Lan như sấm rền nổ tung bên tai Lâm Vũ Văn.

"Có thể chứ?"