Chương 22: Gấu Con Của Cậu Có Thể Cho Tôi Mượn Dùng Một Chút Không?

Giọng của thiếu niên đã bắt đầu nghẹn ngào, sức hấp dẫn với Lâm Vũ Văn thật sự là đòn trí mạng.

"Được được được, không có lần sau!"

Cô nhìn mình trong gương gật đầu như con chó Nhật, ngay cả bản thân cũng không nỡ nhìn thẳng, nên dứt khoát dẹp nó sang một bên.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Xử lý xong cái gương trang điểm nhỏ, Lâm Vũ Văn lại chột dạ chạy tới cửa kiểm tra xem cửa phòng đã khóa chặt hay chưa, nghe tiếng mẹ mình ở bên ngoài xem phi, cô không khỏi mở cửa ló đầu ra dặn dò một câu: "Mẹ, con phải làm bài tập, mẹ mở tiếng TV nhỏ một chút, đừng có tới gõ cửa phòng con, đến lúc đó lại mất ý tưởng giải bài!"

Mục Lan ở đầu bên kia hơi cong khóe miệng: "Lý do cũng thật nực cười."

Lâm Vũ Văn dặn đi dặn lại ba lần, lúc này mới đóng cửa phòng, giải thích với Mục Lan: "Không sao, mẹ tớ tin mà."

Nói xong, Lâm Vũ Văn cảm thấy trong việc này ít nhất bản thân có đủ quyết tâm.

Cô nhẹ chân trở về bàn học ngồi xuống, tay không biết từ khi nào đã vò nát tờ giấy làm bài: "Cậu bắt đầu rồi sao?"

"..." Mục Lan im lặng hai giây, "Gấu con của cậu có thể tôi mượn dùng một chút không?"

Gấu con?

Lâm Vũ Văn sửng sốt một lúc mới nhận ra anh đang ám chỉ qυầи ɭóŧ của mình, mặt lập tức đỏ bừng: "Cậu dùng, cậu cứ dùng đi! Chỉ cần không làm rách là được!"

"..."

Mục Lan phải thừa nhận con người Lâm Vũ Văn này, đôi khi đầu óc thật sự có vấn đề.

Anh từ trên giường bò dậy, mở khóa ngăn kéo, lấy túi nilon màu đen đựng qυầи ɭóŧ gấu con bèo nhèo, thời điểm mở ngăn kéo ra vừa lúc đôi mắt ngây thơ kia đối diện với anh.

Anh cẩn thận lấy qυầи ɭóŧ của thiếu nữ ra, nhiệt độ không khí đã làm vệt nước bên trên khô đi, dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt đã không còn để lại dấu vết, ngoại trừ nếp uốn thì thoạt nhìn rất giống qυầи ɭóŧ mới tinh.

Nhưng khi thật sự lấy nó ra, bầu không khí ái muội ướt nóng lần nữa đưa Mục Lan về trưa hôm nay, trong phòng học có gió nhẹ thoang thoảng, vải bông mềm mại trong tay như tái hiện xúc cảm âm đế của thiếu nữ.

"Tôi sẽ giặt sạch cho cậu."

Rõ ràng điều hòa trong phòng đã mở ở 24℃ thoải mái nhất, nhưng thiếu niên lại đột nhiên cảm thấy có làn gió nóng từ khe cửa sổ thổi vào, khiến sau lưng anh bỗng bắt đầu có cảm giác khô nóng.

Trong đầu Lâm Vũ Văn hiện lên hình ảnh qυầи ɭóŧ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, mặt đã nóng như trứng gà chiên. Cô dựa vào bàn cắn môi, còn chưa kịp nói "Thật ra không cần giặt cũng được" liền nghe tiếng hít thở của thiếu niên trở nên khác thường.

Có lẽ điện thoại để hơi xa, Lâm Vũ Văn nghe không rõ lắm, chỉ có thể ở bên này lo lắng suông: "Cậu... Cậu để điện thoại gần một chút, tớ nghe không rõ."

Tên háo sắc ở bên kia đã rất vội vàng, Mục Lan lại cảm thấy lưng như kim chích. Thật ra anh còn chưa bắt đầu, chỉ là vừa nắm lấy côn ŧᏂịŧ đã cương cứng nên thở hổn hển một hơi mà thôi, cũng không biết lỗ tai của Lâm Vũ Văn bị gì.

"Như vậy được chưa?"

Giọng của thiếu niên to hơn rất nhiều, thật giống như ở ngay tai Lâm Vũ Văn, ngay cả hơi nóng từ miệng anh phun ra Lâm Vũ Văn hình như cũng có thể cảm nhận được.

Điều này quả thật thái quá, rõ ràng không thấy đối phương hiện giờ như thế nào, thiếu đi kí©h thí©ɧ thị giác, nhưng sự thiếu hụt này lại khiến thính giác càng trở nên nhạy cảm hơn.

"Rất được..."

Có đôi khi ngay cả Lâm Vũ Văn cũng cảm thấy đầu óc mình bị hỏng rồi, chỉ cần tai nghe không nghe được gì, sức tưởng tượng liền bắt đầu tự do phát huy.

"Mục Lan... Cậu hiện giờ đang ở trên giường sao? Hay là bên bàn học..."

Cô lắp bắp hỏi, thời điểm này thật sự khát vọng nghe được tiếng của thiếu niên.

"Ở trên giường." Nói xong, Mục Lan lại bổ sung một câu, "Đang nằm."

Điều hòa đối diện giường, hiện giờ cả người anh nóng lên, còn chưa bắt đầu loát cả người đã đầy mồ hôi.

Anh tháo kính xuống đặt bên gối, một tay nắm chặt qυầи ɭóŧ của thiếu nữ, một tay lần nữa nắm chặt côn ŧᏂịŧ đã trong trạng thái hoàn toàn cương cứng của mình.

"Vậy... Tôi bắt đầu đây."