Chương 21: Nhàn Rỗi Thì Không Bằng Tự Sướиɠ

"Hả? Nhưng tớ còn chưa làm bài tập xong..."

Nói xong Lâm Vũ Văn liền hối hận, cô cũng đâu phải nữ sinh ngây thơ siêng năng làm bài gì cả!

Qυầи ɭóŧ của thiếu nữ, thiếu niên tràn đầy tinh lực, ban đêm yên tĩnh, không gian riêng tư.

Chỉ mấy tổ hợp này liên hệ với nhau đã đủ khiến trong đầu Lâm Vũ Văn có thể viết ra thịt văn năm trăm chữ.

"À... Thật ra lát nữa làm bài cũng được..."

Thật ra Lâm Vũ Văn ở trên lớp đã biết cách làm, nhưng vì viết quá chậm, huống chi hôm nay chỉ lo nhìn chằm chằm nhìn con số trên đầu Mục Lan, cố gắng bắt lấy chứng cứ anh xấu hổ.

Chỉ có thể nói thường xuyên ngơ ngác không giúp gia đình giàu hơn mà càng lúng túng.

Mục Lan bên kia suy tư một lúc: "Không sao, cậu cứ làm chuyện cậu muốn làm, không cần lo cho tôi."

Lâm Vũ Văn nhấp môi, trong đầu có một suy nghĩ lớn mật, nhưng vì đối phương là Mục Lan cô lại không lớn mật nổi, ậm ừ hai tiếng mới lấy hết can đảm hỏi: "Thật ra... Nếu tớ không biết giải bài có thể hỏi cậu một chút không?"

Những ý nghĩ kia tới bên miệng sao lại biến thành thế này?

"Được."

Lâm Vũ Văn lúng túng dù nhận được câu trả lời này cũng không hề vui vẻ, cô nằm bò ra bàn dùng bút bi gõ trán mình năm cái.

Ngốc như còn muốn theo đuổi nam thần, không bằng về nhà trồng khoai!

Mục Lan ở bên này cũng bị Lâm Vũ Văn làm khó, thiếu nữ ở bên kia không biết gì cả, còn ngoan ngoãn làm bài tập, mà anh ở bên này... Cảm giác tội lỗi tăng lên gấp bội.

Nhưng hôm nay anh chỉ dùng tay đưa Lâm Vũ Văn tới cao trào, bản thân lúc ấy vẫn luôn cương cứng mãi đến hết buổi trưa vất vả lắm mới giảm bớt, hiện tại cố tình lại ở trong hoàn cảnh khó dời lực chú ý.

Anh tự đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn quyết định lấy bịch nilon trong ngăn kéo ra.

Thiếu niên vì chặt đứt đường lui của mình mà động tác rất nhanh, ngăn kéo va chạm trong không gian yên tĩnh phát ra tiếng vang.

Trong tai nghe lập tức truyền tới giọng của thiếu nữ: "Âm thanh gì vậy?"

"Không có gì."

Mục Lan có tật giật mình mà nhìn xâu chìa khóa đong đưa trên ngăn kéo, sau đó khóa lại không chút do dự.

Lâm Vũ Văn vừa muốn nói làm bài, nhưng đã qua năm phút vẫn chưa viết được một chữ, không chỉ không nhúc nhích, đầu óc cũng không hoạt động được. Cô ngồi trước bàn học cảm thấy tối nay vất vả lắm mới có thể gọi Wechat với Mục Lan, đêm khuya tĩnh lặng còn làm bài tập thì thật phung phí.

"Cậu... Mục Lan, cậu đang bận sao?"

Thiếu niên sau đấu tranh tâm lý đã ngồi vào mép giường, sau đó trực tiếp ngã ra sau, nhìn mặt trăng cô độc ngoài cửa sổ, thở dài.

"Không có."

Lịch học mỗi ngày đều rất giày, sau tiết tự học buổi tối về nhà đến trước khi ngủ là khoảng thời gian duy nhất Mục Lan có thể rảnh rỗi.

"Vậy không bằng chúng ta tâm sự đi?"

Vừa lúc con đường dời lực chú ý thiếu niên lập tức đồng ý: "Được."

"Cậu quay tay bao giờ chưa?"

Mày đúng là biết nói chuyện!

Lâm Vũ Văn vừa hỏi ra liền ngậm miệng, có lẽ vì Mục Lan trả lời quá sảng khoái nên cô muốn hỏi thăm, bằng không cô cũng không hỏi câu trơ trẽn như vậy.

"Không phải, ý tớ là..."

"Rồi."

"..."

Vốn định tự cứu vớt bản thân Lâm Vũ Văn lại cảm thấy sự việc hình như đã đi theo hướng mất khống chế. Cô nuốt nước bọt, trong đầu không ngừng tự nói với bản thân phải bình tĩnh, phải khống chế chính mình.

"Vậy... Để cậu chờ tớ làm bài xong thì ngại quá... Dù sao cậu cũng rảnh rỗi... Không bằng tranh thủ thời gian quay tay một cái?"

Nói tới đây, Lâm Vũ Văn đã hoàn toàn rơi vào trạng thái tự ruồng bỏ bản thân.

Lâm Vũ Văn ơi Lâm Vũ Văn, mày không phải kẻ háo sắc bình thường, mày là kẻ háo sắc ngớ ngẩn!

Quả nhiên, Mục Lan ở bên kia im lặng một lúc, Lâm Vũ Văn ở bên này lo sợ bất an nhìn màn hình xem có bị ngắt kết nối hay không, không biết qua bao lâu mới lần nữa nghe giọng của thiếu niên truyền tới.

"Lâm Vũ Văn, tôi thật sự không biết cậu đang nghĩ gì."

Đúng, làm sao cậu biết được, bản thân tớ còn không biết. Lâm Vũ Văn cảm thấy khoảng cách giữa mình và cái chết chỉ còn một bước chân, nhưng dù sao cũng phải chết, Lâm Vũ Văn lập tức hạ quyết tâm.

"Coi như nể tình qυầи ɭóŧ gấu con của tớ ở lại nhà cậu một đêm..."

Nói trắng ra là Lâm Vũ Văn muốn nghe Mục Lan thở dốc, lần trước ở trên sân thượng gió hơi lớn, không thể nghe rõ ràng.

"Tớ cảm thấy lần trước tớ liếʍ cho cậu cậu thở dốc rất dễ nghe... Tớ muốn nghe lại..."

Tình thế phát triển đến nước này Lâm Vũ Văn đã hoàn toàn không biết cái gì là xấu hổ, sau khi nói ra tâm trạng thậm chí còn trở nên nhẹ nhàng, dù sao cùng lắm thì bị ghét bỏ, lần nữa trở thành người xa lạ thôi.

Mục Lan ở đầu bên kia thậm chí cảm giác đêm nay, tất cả đều được định sẵn.

"... Chỉ lần này."

Là nói với Lâm Vũ Văn, cũng là nói với bản thân anh.