Chương 20: Cậu Có Thể Đừng Tắt Máy Được Không?

Mục Lan về đến nhà cũng mới phát hiện qυầи ɭóŧ của Lâm Vũ Văn còn ở trong túi mình, cũng may anh luôn có thói quen đóng cửa phòng.

Anh bỏ túi nilon đen vào ngăn kéo bàn học, sau đó nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo rồi quay lại, khóa trái cửa phòng.

Tuy rằng ba mẹ Mục Lan chưa từng tự tiện vào phòng anh, Mục Lan khóa trái cửa phòng xong anh mới phát hiện bản thân hình như thật sự chột dạ.

Thật ra không phải lên lớp mười hai anh mới biết Lâm Vũ Văn, đương nhiên không phải.

Nhớ lại lần đầu gặp cô, đó là thời điểm vừa từ sơ trung lên cao trung.

Trường của họ là trường sơ trung cao trung gộp chung, điểm tuyển sinh với học sinh bên ngoài và trong trường khác nhau, vì điểm số với học sinh trường ngoài khá cao, hơn nữa cũng rất ít người thi vào trường như vậy, cho nên đa phần đều trực tiếp từ sơ trung học lên.

Điều này khiến các học sinh đều biết mặt nhau, học sinh trường ngoài rất khó hòa nhập, mà Lâm Vũ Văn chính là cô bé từ trường ngoài khó có thể hòa nhập.

Khi ấy Lâm Vũ Văn học lớp hai, Mục Lan học lớp một, cả hai đều là lớp trọng điểm, chỉ cách nhau một vách tường, học sinh lớp một mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Lâm Vũ Văn ra khỏi lớp qua đứng trước cửa phòng học bọn họ, không biết làm gì.

"Chắc chắn lại bị Mục Lan hấp dẫn, tao nghe nói cô gái này đứng thứ ba trong kỳ thi tuyển sinh vào, không biết có phải vì Mục Lan mà dốc lòng học tập không!"

"Trông cũng xinh đẹp đấy nhưng cố tình lại thích Mục Lan, mày nói xem tao xụ mặt không thể sánh bằng Mục Lan à?"

"Thôi đi, mày xụ mặt nhiều lắm thì chỉ giống Lý Trung Hải khi nổi giận thôi!"

"Im ngay! Sĩ khả sát bất khả nhục!"

Hai nam sinh ngồi sau lớp bàn tán. Đối với những chuyện này Mục Lan luôn không có hứng thú, dù cô gái ngoài cửa xinh đẹp cũng được, hay hai người phía sau nói xấu thầy chủ nhiệm đầu trọc của họ.

Nhưng theo thời tiết ngày càng lạnh, tần suất cô gái đó xuất hiện cũng càng cao, sau mỗi tiết học Mục Lan dường như đều có thể nhìn thấy cô đứng trước cửa phòng lớp một, không giống như đang đợi hay muốn tìm ai đó.

Mục Lan bắt đầu tò mò.

Anh bắt đầu thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, thời điểm thấy cô sẽ nghĩ xem cô rốt cuộc tới làm gì, lúc không nhìn thấy cô sẽ tự hỏi hôm nay vì sao cô không tới.

Cảm giác như nuôi thú cưng trên mạng.

Cuối cùng, thời điểm sắp kết thúc học kỳ một năm sơ trung đầu tiên, Mục Lan từ văn phòng giáo viên về phòng học, tình cờ thấy cô gái mang găng tay dày cộm dựa vào lan can, cô híp mắt nhìn về phía mặt trời, gương mặt nhỏ nhắn theo đó sáng lên.

"Mỗi ngày cậu đều tới đây để làm gì?"

Anh rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi, thiếu nữ vẫn không mở mắt, chỉ có khóe miệng cong lên ý cười hạnh phúc.

"Phơi nắng."

Đáp án hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng.

Lúc ấy bọn họ lớp mười, học ở lầu ba, cả dãy lầu đều bị tòa nhà phía trước chắn mặt trời, chỉ có ở cửa lớp một có thể hưởng thụ sự ưu ái của ánh nắng.

Sau đó Mục Lan nghĩ lại, phát hiện đúng là thế, ngày cô gái ấy không tới đều là ngày mưa.

Cô thẳng thắn như ánh mặt trời, thậm chí không hề mở mắt nhìn anh, cũng không quan tâm người hỏi mình một câu không đầu không đuôi như vậy là ai.

Có lẽ chính từ ngày ấy, Mục Lan bắt đầu chú ý tới cô gái này.

Anh từ chỗ người khác biết được tên cô, Lâm Vũ Văn.

Bởi vì hai lớp ngay sát nhau, Mục Lan thậm chí không cần theo dõi cũng có thể nắm được hành tung của Lâm Vũ Văn bất cứ lúc nào.

Ví dụ như mỗi sáng cô đều vì ngủ quên mà không kịp ăn, phải mua ổ bánh mì chà bông ở cổng trường, sau đó hết tiết đầu tiên sẽ ra đây vừa phơi nắng vừa ăn.

Ví dụ như khi tập thể dục, cô là người qua loa có lệ nhất, đặc biệt là mùa đông mặc đồ dày cộm, cô đứng trên mặt cỏ như con nhộng lười biếng, thường xuyên bị giáo viên phụ trách mắng, nhưng dạy mãi vẫn không sửa.

Ví dụ như giữa trưa cô không về nhà mà ở lại trường, tùy tiện mua bánh mì chà bông ở cổng trường rồi về phòng học vừa đọc truyện vừa ăn, đọc mệt rồi thì nằm bò ra bàn chợp mắt một lát.

Cô cùng tiết tấu học tập căng thẳng hoàn toàn đối lập, dùng là ăn cơm hay đi đường đều chậm rì rì, cũng chính vì nguyên nhân đó, mỗi lần Mục Lan đều chỉ cần liếc mắt liền có thể tìm thấy cô trong nhóm người.

Di động trên bàn đột nhiên đổ chuông, Mục Lan hoàn hồn, đi qua nhìn thấy là cuộc gọi Wechat của Lâm Vũ Văn, tim anh bỗng đập loạn nhịp, lúc bắt máy giọng điệu cũng trở nên cứng nhắc: "Sao vậy?"

"Cái đó... Cũng không phải là chuyện gì... Nhưng... Tớ... Qυầи ɭóŧ của tớ có phải... Ở chỗ cậu không?"

Sau khi lên lớp mười hai Lâm Vũ Văn từ nhóm lớp đã kết bạn với Mục Lan, hai người sau khi kết bạn nhau thì chưa từng nói chuyện, đây là lần đầu, nhưng cô lại căng thẳng đến cực độ.

"Ừ, ở đây."

Mục Lan lấy túi nilon đen trong ngăn kéo ra, con gấu trên qυầи ɭóŧ nhăn nhúm ở bên trong còn nhìn anh cười ngây thơ, cùng mùi vị nơi tư mật nhất của thiếu nữ cũng chậm rãi kí©h thí©ɧ khứu giác của anh.

Ký ức giữa trưa dần bị đánh thức, Mục Lan lập tức quyết định cột túi nilon lại, ngăn cản hương vị ái muội kia lên men.

Nhưng mọi chuyện đã muộn, tính dục sau buổi học dài đằng đẳng dần đè xuống lại lần nữa bành trướng trong cơ thể, khiến côn ŧᏂịŧ giữa háng anh dường như xung huyết to lên chỉ trong một giây này.

"Vậy... Vậy ngày mai cậu có thể mang cho tớ không... Nếu mẹ tớ phát hiện tớ mất một cái qυầи ɭóŧ, bà ấy sẽ nổi điên mất!"

"Được." Giọng thiếu niên khàn khàn, anh sảng khoái đồng ý xong lại dừng một chút, "Có điều... Cậu có thể đừng tắt máy được không?"