Chương 19: Qυầи ɭóŧ Còn Nằm Trong Túi Của Mục Lan

Lâm Vũ Văn vọt vào WC mới nhớ bản thân cứ lao vào đây như vậy cũng vô dụng.

Qυầи ɭóŧ đã ướt, cho dù cô muốn lau khô bên dưới nhưng mặc vào không phải cũng rối tinh rối mù sao? Cũng không biết Mục Lan định làm gì.

Lâm Vũ Văn đứng trong một gian vệ sinh khổ sở tạm thời cởϊ qυầи lót xuống, sau đó quan sát xung quanh rồi treo lên cái móc nhỏ, lại lấy ra một tờ khăn giấy, còn đặc biệt xác nhận xem cửa phòng vệ sinh đã khóa kỹ chưa mới tách hai chân ra.

Cô thật sự chảy rất nhiều nước, những thứ nhão nhão dính dính cứ dính lên lôиɠ ʍυ cô, ngay cả thời điểm chà lau giữa chân Lâm Vũ Văn vẫn cảm thấy vệt nước ti lũ.

"A..."

Cô thở dài, ném khăn giấy bị làm ướt một nửa vào sọt, nhớ lại loạt hành động khi nãy ở phòng học, thật sự hận không thể đập đầu ngay lập tức.

Mày làm sao vậy Lâm Vũ Văn! Mất mặt quá!

Nhưng thẹn thùng xong, tâm trạng Lâm Vũ Văn lại trở nên kỳ lạ.

Giữa cô và Mục Lan thế mà có bí mật không ai biết, hơn nữa bọn họ hình như còn làm chuyện thân mật nhất chỉ có người yêu mới làm.

Nam thần ba ngày trước còn xa xôi không thể với tới đột nhiên hạ phàm mà trở nên gần trong gang tấc, chỉ cần cô vươn tay liền có thể chạm vào anh.

"Lâm Vũ Văn?"

Giọng của Mục Lan bỗng vang lên ở cửa WC, dọa Lâm Vũ Văn giật mình thiếu chút nhảy dựng lên.

"Tớ tớ tớ tớ... Tớ ở đây!"

"Cậu ra đây hay tôi vào đó?"

"Ra liền!"

Lâm Vũ Văn không cần nghĩ ngợi liền đẩy cửa gian phòng ra ngoài.

Nhưng vừa ra ngoài cô liền hối hận, dưới váy đồng phục không có qυầи ɭóŧ, cảm giác trống rỗng không hề an toàn, ngay lúc này chỉ cần cơ một cơn gió đi qua cũng đủ khiến lông tơ trên người dựng ngược.

Lâm Vũ Văn đi đến cửa WC, nhìn thấy Mục Lan tay cầm một túi nilon đen, không rõ bên trong là thứ gì.

"Thay đi."

Thiếu niên trực tiếp nhét túi nilon vào tay Lâm Vũ Văn, Lâm Vũ Văn mở ra nhìn thoáng qua, bên trong là một cái qυầи ɭóŧ mới còn chưa gỡ mác cùng một ổ bánh mì chà bông.

Hình ảnh hai thứ này đồng thời xuất hiện còn rất quái dị, Lâm Vũ Văn nhìn cái qυầи ɭóŧ đóng trong gói màu hồng nhạt kẻ sọc kia, mặt càng nóng.

"Bỏ đồ cậu thay vào đó." Mục Lan nhìn lướt qua túi nilon đen trong tay Lâm Vũ Văn, "Sẽ không nhìn ra gì cả."

Anh ấy còn rất cẩn thận...

Lâm Vũ Văn quay lại gian phòng hoàn thành công việc thay qυầи ɭóŧ vĩ đại, sau đó bỏ qυầи ɭóŧ đã ướt dầm dề vào túi nilon, lúc này mới nhớ ra một vấn đề mấu chốt.

Váy đồng phục không có túi.

Cầm túi nilon đen lớn như vậy còn xấu hổ hơn mặc qυầи ɭóŧ ướt... Một tay Lâm Vũ Văn cầm bánh mì một tay cầm túi nilon, thời điểm ra ngoài mặt còn đỏ bừng hơn khi vào trong.

Không ngờ Mục Lan còn chờ ở ngoài cửa, thấy cô ra liền tự nhiên vươn tay: "Đưa tôi."

Quần đồng phục có túi. Lâm Vũ Văn cảm động đến rơi nước mắt mà hai tay dâng qυầи ɭóŧ của mình lên: "Ân tình hôm nay tại hạ suốt đời không quên!"

"...

Mục Lan mặt không cảm xúc bỏ túi nilon đen vào túi quần, giơ tay đỡ kính mắt.

"Đi thôi."

Hai người cùng quay về phòng học, Lý Trung Hải đã chuẩn bị xong tài liệu, thấy hai người về lập từng dùng cằm chỉ chỉ chỗ ngồi ý bảo bọn họ mau vào chỗ chuẩn bị bồi dưỡng.

"Đúng rồi thầy Lý, hôm qua mẹ em quên nói thi ngày nào." Lâm Vũ Văn còn cảm thấy xấu hổ, lúc nói chuyện âm lượng không tăng nổi, vừa nhìn liền biết đây là vừa làm chuyện trái với lương tâm.

Cũng may Lý Trung Hải đã quen với sự khác người của cô, trả lời: "Cuộc thi diễn ra vào ngày 29 tháng 8, ở thành phố Thanh Thành, trước đó một ngày tôi sẽ dẫn các em tới tìm hiểu nơi diễn ra cuộc thi trước, đêm đó ở lại Thanh Thành."

Có nghĩa là sẽ ngủ lại Thanh Thành một đêm sao?

Tuy có thầy giáo đi theo, hai người cũng là học sinh đại diện trường đi thi, nhưng cái đầu não tàn của Lâm Vũ Văn chỉ bắt được trọng điểm sẽ cùng Mục Lan qua đêm ở nơi khác.

Cô theo bản năng nhìn thoáng qua Mục Lan, liền thấy con số trên đầu Mục Lan cũng bắt đầu tăng, vừa rồi từ 50 tăng dần đến 64.

Thấy chưa, lại xấu hổ!

Sau khi xác nhận giả thiết của mình, Lâm Vũ Văn bắt đầu tự hỏi sao anh lại cảm thấy xấu hổ, cô quan sát thái độ của anh, ngay cả buổi học nhàm chán cũng trở nên thú vị, thậm chí cả giờ nghỉ trưa như trong chớp mắt đã kết thúc.

Hết tiết tự học buổi tối, Lâm Vũ Văn vẫn đắm chìm vào dáng vẻ thẹn thùng của nam thần, ngồi sau xe của ba về nhà, mãi đến lúc tắm rửa mới phát hiện một chuyện vô cùng quan trọng.

Qυầи ɭóŧ còn nằm trong túi của Mục Lan!