Chương 18: Cao Trào

Váy đồng phục của Lâm Vũ Văn vừa được Mục Lan kéo xuống, nhưng cảm giác an toàn còn chưa kéo dài mười giây liền bị động tác của thiếu niên phá vỡ, tay cô giữ chặt vai Mục Lan, thời điểm nghiêng đầu nhìn anh hai mắt chứa đầy không thể tưởng tượng được.

"Ưʍ... Mục Lan, cậu làm gì vậy..."

Người này sao còn háo sắc hơn cô chứ?

Dưới váy, tay thiếu niên lần nữa xoa âm đế non mềm của thiếu nữ, dường như còn vừa hành động khi nãy mà rút ra được ít kinh nghiệm, tốc độ và sức lực rõ ràng hiếu thắng hơn lần đầu thử đυ.ng vào.

Tiếng thiếu nữ thở hổn hển gần trong gang tấc, hơi thở của cô ở ngay bên tai Mục Lan, thỉnh thoảng vì ngón tay anh dùng sức mà phát ra tiếng rêи ɾỉ như mèo kêu.

Nửa người trên của cô vừa sợ hãi mà tựa vào lòng anh, đường cong lả lướt thuộc về thiếu nữ chứa đựng sự mềm mại mà Mục Lan chưa từng trải nghiệm.

"Mục Lan... Thầy Lý sắp tới rồi..."

Thiếu nữ vốn đã mơ hồ với khái niệm thời gian vì mười phút deadline mà lần nữa căng thẳng, hơn nữa quá đáng hơn là từ góc độ của cô vừa lúc có thể nhìn rõ đồng hồ treo tường sau phòng học, kim giây ở đó mỗi một lần di chuyển đều như dùi trống gõ vào trái tim cô.

Trái tim Lâm Vũ Văn Văn đã sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, một chút cũng không nghe cô sai khiến.

"Đừng sợ."

Hương thơm từ thiếu nữ quanh quẩn chóp mũi, thái độ chắc chắn của thiếu niên không giống vì trấn an khiến người ta an tâm không cần lý do. Lâm Vũ Văn không biết anh muốn làm gì, chỉ cảm nhận kɧoáı ©ảʍ lần nữa kí©h thí©ɧ sống lưng.

"Vậy cậu đừng đùa nữa được không... Tớ cảm thấy có chút kỳ lạ..."

Cảm giác này Lâm Vũ Văn không thể hình dung chính xác, cô cảm nhận cơ thể mình giống như biến thành cái chai dung lượng hữu hạn, mà động tác của Mục Lan là đổ nước vào chai, hơn nữa là nước nóng. Cô nỗ lực để bản thân ổn định, nhưng tất cả đã tràn ngập nguy cơ.

Hiện tại, cái chai đã chứa đầy nước nóng mà lắc lư run rẩy, bất cứ lúc nào cũng có thể vì không chịu nổi mà nổ tung, nhưng Mục Lan vẫn không ngừng rót nước vào cái chai như cô.

"Mục Lan, Mục Lan, từ bỏ... Tớ cảm thấy... Ưʍ... Có cái gì đó sắp ra..."

Lâm Vũ Văn bỗng có cảm giác không nhịn tiểu được giống khi còn học nhà trẻ, mà lúc này cảm giác đó hiển nhiên mãnh liệt hơn nhiều.

Cô giữ chặt bả vai thiếu niên, móng tay ngắn ngủn không tự chủ mà bấu vào, căng thẳng đến khớp xương cũng trở nên trắng bệch run rẩy.

"Không sao, để nó ra đi."

Khoảnh khắc Mục Lan dứt lời Lâm Vũ Văn hoàn toàn suy sụp, cô cúi đầu tự trán lên vai thiếu niên, cắn môi phát ra từng tiếng nứt nở, dâʍ ŧᏂủy̠ như mưa liên tục nhỏ giọt ra ngoài, khiến qυầи ɭóŧ ướt đẫm bất khan.

Trong quá trình này đầu óc Lâm Vũ Văn trống rỗng đến ngay cả không rảnh hít thở, vất vả chờ kɧoáı ©ảʍ lui bước mới bừng tỉnh thở hổn hển.

Đây là gậy ông đập lưng ông sao?

Lâm Vũ Văn nhớ lại cảnh hôm qua khiến Mục Lan bắn vào miệng mình, hiện tại cảm nghĩ duy nhất là phong thủy chuyển dời, thời xanh tha cho ai.

Hoàn hồn lại, Lâm Vũ Văn mới nhớ bản thân hoàn toàn quên mất chuyện xem con số trên đầu Mục Lan, cô vội vàng ngồi dậy, nhìn thấy con số trên đầu Mục Lan cố định ở 133.

Không tăng, cũng không giảm, giống như kết băng đông lạnh, nếu là hôm qua Lâm Vũ Văn có thể cảm thấy lửa giận của Mục Lan hù chết mình, nhưng hôm nay không giống.

Từ khi giải thích con số này có ý nghĩa là thẹn thùng, Lâm Vũ Văn cẩn thận quan sát sắc mặt anh, cảm giác quả thật có mùi vị thẹn thùng như nàng dâu mới về nhà.

"Nhìn gì đó?

Cô nhìn Mục Lan chằm chằm nửa ngày, nếu là người khác chắc chắn sẽ không được tự nhiên mà dời mắt đi, nhưng Mục Lan lại càng thẳng thừng nhìn cô.

Qua lại như vậy, Lâm Vũ Văn xấu hổ giơ tay, giả vờ phủi bụi không tồn tại trên vai anh: "Nơi này hơi dơ, ha ha..."

Mục Lan nghiêng đầu nhìn, không thể không thừa nhận đồng phục của anh thật sự có vấn đề, bị vò tới nhăn nhúm không tính, bên trên còn bị xem như giấy ăn mà dính nước mắt nước mũi.

Anh hơi ghê tởm, theo bản năng nhíu mày, mắt nhìn ra cửa sau loáng thoáng thấy Lý Trung Hải tới.

Lâm Vũ Văn cũng nhìn thấy, không rảnh qυầи ɭóŧ ướt đẫm mà trực tiếp kéo lên, sau đó vùng vẫy nhảy xuống bàn.

Chờ Lý Trung Hải đẩy cửa đi vào, hai người đã ngồi song song với nhau, hình ảnh như thanh xuân tươi đẹp.

Chờ ông tới gần mới phát hiện Lâm Vũ Văn luôn cúi đầu, trên mặt trên cổ đều là một mảng đỏ đậm.

"Sao thế Lâm Vũ Văn? Không thoải mái sao, bị cảm nắng à?"

Không thoải mái là thật, nhưng không phải lý do gì khác, chủ yếu là mặc qυầи ɭóŧ ướt đẫm rất khó chịu, nửa nóng nửa lạnh còn trơn trượt, thật giống một con cá chết.

"Không..."

"Thầy, cô ấy tới kỳ sinh lý." Mục Lan nhàn nhạt cắt ngang Lâm Vũ Văn, nghiêng đầu nháy mắt ra hiệu cho cô, sau đó nhìn về phía Lý Trung Hải, "Mới phát hiện."

Tuy Lâm Vũ Văn không biết Mục Lan định làm gì, nhưng cô thật sự vội vã muốn vào WC rửa sạch một chút, liền cầm bịch khăn giấy bên cạnh cặp sách đứng lên, nói một câu xin lỗi rồi chạy ra ngoài.

Dù sao cũng là giáo viên nam, đối với vấn đề sinh lý của nữ sinh ông cũng bất lực. Lý Trung Hải nhìn theo bóng dáng của thiếu nữ, thở dài: "Cái này... Để thầy đi hỏi giáo viên khác xem có mấy món đồ kia không."

"Không cần đâu thầy." Mục Lan cũng đứng dậy, "Em đi mua giúp cậu ấy."