Chương 17: Muốn Cho Cô Cao Trào Một Lần

Thời gian nghỉ trưa hai tiếng vì bị kéo đi học bồi dưỡng từ lúc một giờ mà trở nên hữu hạn, tay Mục Lan không ngừng tạo áp lực lên khối thịt kia, đồng thời cũng bắt đầu chú ý tới thời gian.

Còn mười phút, thời gian trôi qua hiển nhiên nhanh hơn Mục Lan tưởng tượng, hiện tại anh thậm chí không nhớ nổi nãy giờ mình làm gì, giống như chỉ vừa mới gặp Lâm Vũ Văn, sau đó thời gian cứ trôi đi, tình thế cũng phát triển vượt qua khống chế của anh.

"Mục Lan... Đừng, cậu đừng đυ.ng vào nơi đó... Tớ không chịu nổi..."

L*иg ngực thiếu nữ lên xuống phập phồng, tiếng khóc nức nở bắt đầu lan rộng, cơ thể ngay khi Mục Lan đè ép khối thịt kia đã bắt đầu run rẩy khiến anh không thể không càng dùng sức.

Dâʍ ŧᏂủy̠ của cô không biết từ khi nào đã tạo thành một vũng nước nhỏ ở huyệt khẩu, thỉnh thoảng theo cơ thể run rẩy mà nhỏ giọt. Nguồn sáng từ phía sau cô chiếu vào, khiến tất cả đường cong ở nơi riêng tư của thiếu nữ đều trở nên da^ʍ mĩ lạ thường.

"Cậu có nghe thấy không... Bây giờ tớ cảm thấy rất... Rất kỳ lạ..."

Có thứ gì đó bắt đầu chồng chất trong cơ thể Lâm Vũ Văn, nó không phải thực thể, chỉ là cảm giác ở sâu trong cơ thể cô khiến bụng nhỏ không ngừng hòa tan, khiến dâʍ ŧᏂủy̠ ướt nóng từ huyệt đạo nhỏ hẹp giữa hai chân chảy ra.

Thật giống như nhiệt độ của mùa hè hòa tan.

Cô thật sự muốn khóc, nhưng lại không biết vì sao mình khóc, thời điểm hoàn hồn hai mắt đã nước mắt lưng tròng. Mục Lan bình tĩnh nhìn thiếu nữ hai mắt đẫm lệ, khoảnh khắc này bộ dáng cô né tránh cũng trở nên thú vị, khiến anh không nhịn được mà không ngừng đuổi theo.

Mãi đến khi di động của anh bỗng đổ chuông.

Lâm Vũ Văn sợ hãi quỳ gối trên bàn run lên, ngay cả cái bàn cũng lắc lư theo, cô sợ tới mức theo bản năng ôm lấy bả vai Mục Lan.

Ngón tay của thiếu niên trong lúc này bất ngờ chạm vào vị trí càng mềm mại, đó là nơi ấm áp ướt đẫm thiếu nữ chưa bao giờ bị đυ.ng vào, miệng huyệt trong nháy mắt đó ngậm lấy đầu ngón tay anh.

"Đừng sợ." Anh còn chưa kịp cảm nhận sự nóng bỏng bao lấy đã vội rút tay ra, an ủi vỗ sau eo Lâm Vũ Văn, tay còn lại lấy di động ra.

Là điện thoại của Lý Trung Hải.

Mục Lan theo bản năng nhìn về phía cửa phòng học, sau khi xác nhận không có ai, chuyện đầu tiên chính là buông làn váy Lâm Vũ Văn ra trước, sau đó chó cô ánh mắt an tâm.

"Thầy Lý, có chuyện gì vậy?"

Giọng anh có chút nghẹn ngào, nhưng ngữ điệu vẫn bình tĩnh, tay vốn đặt sau eo thiếu nữ lặng lẽ không tiếng động ôm lấy eo cô, nhưng Lâm Vũ Văn quá căng thẳng, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào di dộng của Mục Lan, còn lại không quan tâm gì cả, bao gồm con số trên đầu anh đã đạt tới kỷ lục mới, 132.

"Vâng, em và Lâm Vũ Văn đều tới rồi."

Lâm Vũ Văn nghe không rõ lắm, chỉ có thể thông qua câu trả lời của Mục Lan bên này đoán rằng Lý Trung Hải vừa hỏi bọn họ đến phòng bồi dưỡng chưa.

"Vâng." Sắc mặt Mục Lan đột nhiên thả lỏng, "Em biết rồi."

Sau khi dập máy anh liền thuận tay đặt di động bên cạnh cặp sách của Lâm Vũ Văn, thấy sắc mặt căng chặt của thiếu nữ vẫn đang nhìn mình, hốc mắt ướt dầm dề, trên hàng lông mi còn treo nước mắt.

"Thầy ấy bảo sẽ tới trễ mười phút."

Thật ra Lý Trung Hải còn nói rất nhiều, bảo anh trước mắt nói với cô sự khác nhau giữa đề thi và luyện tập bình thường, nhưng ngoại trừ câu này, Mục Lan không nói gì khác.

"Vậy... Chúng ta mau dọn dẹp đi..."

Đương nhiên, phán đoán của Lâm Vũ Văn tuyệt đối không sai, nhưng Mục Lan vẫn còn chút lòng riêng.

Anh muốn cho Lâm Vũ Văn cũng cao trào một lần.