Chương 16: Nếm Thử Hương Vị Của Mình

"Cậu thấy chưa?"

Lâm Vũ Văn không thể hoàn toàn cởϊ qυầи lót ra, chỉ kéo tới giữa đùi liền cứng đờ dừng ở đó, hoàn toàn không biết giữa hai chân mình lúc này có phong cảnh da^ʍ mỹ như thế nào.

"Ừ."

Giọng của Mục Lan đã khàn khàn sắp hòa vào tiếng ve ngoài cửa sổ, anh vươn tay cắt đứt dâʍ ŧᏂủy̠ kéo sợi kia, ngón tay xoa nắn cảm nhận chút xúc cảm.

Dính dính nhớ nhớt, dường như vì vừa khỏi cơ thể mà còn chút hơi ấm.

Ma xui quỷ khiến, thiếu niên đưa ngón tay tới bên miệng, vươn lưỡi ra nếm thử.

"Cậu... Cậu làm gì đấy!" Đầu Lâm Vũ Văn như muốn bốc khóc, "Thứ đó... Thứ đó... Sao cậu có thể ăn!"

"Vì sao không được?" Mục Lan nhìn cô, ánh mắt sáng rực. Anh đứng dậy đưa ngón tay đến bên môi Lâm Vũ Văn, "Thử không?"

"Tớ... Tớ... Tớ... Tớ không ăn!"

Lâm Vũ Văn lắc đầu không ngừng, thiếu niên lại như không nghe thấy cô từ chối, ngón tay thon dài cố chấp dừng lại.

Móng tay thiếu niên cắt rất sạch sẽ, vệt nước dính bên trên như lớp đường bên ngoài đường hồ lô.

Sắc đẹp trước mặt, Lâm Vũ Văn rõ ràng biết đó là thứ gì, nhưng vẫn không nhịn được mà há miệng ngậm lấy.

Đừng hỏi, hỏi thì rất thơm.

"Ăn ngon không?"

Dù đã tới tình trạng này, giọng của Mục Lan vẫn lành lạnh như gọng kính màu bạc của anh. Lâm Vũ Văn vì trả lời vấn đề mà theo bản năng liếʍ liếʍ đầu ngón tay, xúc cảm mềm mại khiến thiếu niên nhớ lại cảm giác ngứa ngáy ở mắt mã trưa hôm qua.

Không ngon, mặn mặn. Lâm Vũ Văn đang định nói chuyện, tay của thiếu niên vẫn không nhúc nhích giờ phút này như thức tỉnh mà bắt đầu hoạt động, như cá đuổi theo sinh vật phù du chơi đùa đầu lưỡi của cô.

"Ưʍ..."

Lâm Vũ Văn ngậm ngón tay của thiếu niên không thể nói chuyện, cô muốn nói có phải giáo viên sắp tới rồi không, nhưng vô tình lại quên vấn đề mấu chốt nhất.

Mục Lan, anh có hai tay.

Tay phải của thiếu niên tùy ý làm bậy trong miệng cô, đồng thời tay trái dừng trên đùi thiếu nữ, con trai dường như có thiên phú hơn con gái trên phương diện này, Lâm Vũ Văn còn đang trong trạng thái ngây thơ tiếp thu, Mục Lan vốn cũng không có kinh nghiệm đã bắt đầu nắm được chút kỹ xảo.

Lòng bàn tay anh rất nóng, giống như ánh mặt trời mãnh liệt bên ngoài, thời điểm theo đùi của Lâm Vũ Văn đi lên, cô có thể cảm nhận rõ ràng sống lưng mình nổi da gà theo cột xương sống.

"Ưʍ.. Mục Lan..."

Cô vất vả lắm mới kêu ra được tên của thiếu niên, một tay đỡ lấy vai anh, đầu ngón tay không tự chủ mà siết chặt nhéo vào cơ bắp của anh.

"Đừng sợ."

Anh trấn an, lại ngẩng đầu nhìn cô, con số trên đỉnh đầu như nhịp tim của thiếu nữ nhanh chóng lên cao.

Cuối cùng, ngón tay của anh cũng thật sự đυ.ng vào khối thịt giữa hai chân thiếu nữ.

Nho nhỏ như vậy lại đáng yêu đến thế, Mục Lan vừa nhẹ nhàng động vào, Lâm Vũ Văn liền vặn vẹo eo: "Đừng... Ưʍ..."

Cô muốn thoát khỏi bàn tay của Mục Lan, hoàn toàn không chú ý dáng vẻ vặn vẹo của mình da^ʍ mị thế nào. Ánh mắt Mục Lan trầm xuống, càng đè mạnh vào khối thịt kia, vừa xoa vừa bắt nạt, khiến hốc mắt Lâm Vũ Văn dần đỏ lên.

"Đừng... Đừng như vậy... Ưʍ..."

Rõ ràng rất xấu hổ, nhưng cảm giác tê dại này lại khiến người ta muốn dừng mà không được, Lâm Vũ Văn không biết đây có phải sự thoải mái trong thịt văn miêu tả hay không, nhưng hiện giờ cô chỉ muốn thoát khỏi cảm giác bản thân không thể hình dung này.

Hai tay cô nắm chặt cổ tay của thiếu niên: "Mục Lan... Đừng... Ưʍ..."

Đôi môi của Lâm Vũ Văn vẫn luôn vì ngậm ngón tay của thiếu niên mà không thể khép lại, thời điểm gọi tên anh, nước dãi trong suốt từ khóe miệng chảy xuống, mang đến sắc tình không thua kém gì thời điểm hôm qua cô khẩu giao cho anh.

Côn ŧᏂịŧ giữa háng sớm đã cương cứng ngay khi Lâm Vũ Văn bắt đầu nhấc váy, hiện tại đã trướng tới đau.