Chương 12: Tình cảm mãnh liệt trên tàu điện ngầm

Cuối cùng, hai người vẫn là lên tàu điện ngầm đi tới trung tâm thành phố.

Vì là cuối tuần, tàu điện ngầm đông đúc chật chội, không còn chỗ để ngồi. Cũng may Diệp Tiêu Đình cao lớn, thân thể mạnh mẽ, giam Tô Mộ Tuyết trong vòng tay mình với ván cửa pha lê, giống như ngăn cách một trời đất nhỏ vậy.

"Hu hu..." Tô Mộ Tuyết thở hổn hển oán giận, "Diệp Tiêu Đình, em uống lộn thuốc à, chạy nhanh như vậy làm chân chị đau quá." Hôm nay cô còn cố ý đeo giày cao gót, bây giờ chân đau vô cùng!

"Em xin lỗi mà." Diệp Tiêu Đình một tay chống tường, một tay gãi đầu, "Nhưng mà chị à, chị cũng không có tính cảnh giác chút nào..."

"Cảnh giác?" Tô Mộ Tuyết khó hiểu, đột nhiên nói điều này làm gì chứ?, "Em có ý gì? Chị nghe không hiểu."

Lúc này, tàu điện ngầm bắt đầu xuất phát, loa phát thanh truyền đến tiếng nhắc nhở, "Cửa tàu sắp đóng..."

Tô Mộ Tuyết đang xoa chân, lúc này mất trọng tâm, cả người mất phương hướng sắp ngã, Diệp Tiêu Đình kịp thời kéo cô lại.

Chỉ là tư thế lúc này giữa hai người có chút xẩu hổ, ở giữa cũng không có khoảng cách.

Tô Mộ Tuyết dựa lưng vào cửa, phía trước dán chặt lên người Diệp Tiêu Đình, tay cũng bị người kia đè trên cửa pha lê.

Mặt cô đỏ lên, tư thế này...

"Chị, chị ổn không?" Diệp Tiêu Đình hỏi, lúc này mới phát hiện ở giữa hai người đã không còn khoảng cách, hương thơm ngọt ngào trên người chui vào mũi làm cậu nhất thời thất thần.

"Ai nha, không có gì cả." Tô Mộ Tuyết giãy giụa muốn đứng thẳng, "Tiêu Đình, em thả chị ra một chút~"

Nhưng, nào có dễ dàng như vậy, trên tàu chật cứng, đến xoay người cũng khó khăn.

Diệp Tiêu Đình bất đắc dĩ, "Em cũng không có cách nào, không động đậy được."

Lúc này, toa tàu bỗng nhiên lung lay một cái, đợi đến lúc ổn định đứng vững, Diệp Tiêu Đình xấu hổ phát hiện tay mình vừa vặn đặt ở giữa hai chân Tô Mộ Tuyết.

"Này, Diệp Tiêu Đình, em có thể buông tay ra không~" Mặt Tô Mộ Tuyết đỏ bừng, trong lòng vốn dĩ vì quan hệ ái muội giữa hai người mà chột dạ, bây giờ còn hành động thân mật giữa chốn đông người như vậy đúng là khiêu chiến tâm lý thừa nhận của cô.

Nhưng mà, Diệp Tiêu Đình vẫn bất đắc dĩ như cũ, "Em cũng muốn lấy ra nhưng mà bị kẹp giữa chị và vách tường, căn bản không động đậy được..."

"Vậy để chị đổi tư thế xem được không." Tô Mộ Tuyết từng chút xoay người, từ đối mặt chuyện thành đưa lưng về phía cậu.

Nhưng mà một bàn tay Diệp Tiêu Đình vẫn bị giữ chặt lại giữa cô và vách tường, có thể tự do hoạt động cũng chỉ có ngón tay. Cậu sờ soạng suy nghĩ muốn rút tay ra nhưng mỗi lần ngón tay hoạt động đều sẽ đυ.ng tới bờ mông mềm mại của Tô Mộ Tuyết, cách một lớp qυầи ɭóŧ cũng có thể cảm nhận được đường cong thiếu nữ, điều này với Diệp Tiêu Đình mà nói đúng là một loại câu dẫn trí mạng.

"A a Tiêu, Tiêu Đình, em đừng nhúc nhích, đợi chị một chút." Mặt Tô Mộ Tuyết càng đỏ hơn, ở nơi công cộng, cô đột nhiên phát hiện mình chỉ vì một động tác nhỏ của em trai mà có cảm giác, cả người mềm nhũn dựa vào vách tường, bộ ngực tròn trịa dựa lên cửa kính, đong đưa theo chuyển động của tàu, Diệp Tiêu Đình nhìn thấy thế, bên dưới cũng bắt đầu nổi lên phản ứng.

"Không được, không ổn, để chị quay lại." Mặt Tô Mộ Tuyết đỏ bừng bừng, không dám ngẩng đầu lên, cô chỉ sợ dáng vẻ dục cầu bất mãn này bị người khác nhìn thấy.

Kết quả, cô vừa quay mặt lại đối diện với em trai, tàu điện ngầm lại rung lên một cái, khoảng cách sát nhau, còn có một vật cương cứng chọc vào bụng cô?!

"Tiêu, Tiêu Đình?!" Tô Mộ Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt nhuốm đầy tìиɧ ɖu͙©, khuôn mặt soái khí bây giờ cũng ửng hồng, không biết do trong tàu nóng bức, hay là...

Tô Mộ Tuyết vừa xoay người tới, đôi song phong đầy đặn mềm mại cũng dán chặt lên ngực Diệp Tiêu Đình, hai người vừa xấu hổ vừa bị hấp dẫn, luyến tiếc tách rời.

"Chị, kiên nhẫn thêm một chút là được rồi." Diệp Tiêu Đình mở miệng, giọng nói đã có chút khàn khàn.

Tô Mộ Tuyết còn tưởng cậu nói chính là toa xe đông đúc người này, giây tiếp theo mới phát hiện mình quá ngây thơ rồi. Bởi vì giờ phút này, em trai cô, Diệp Tiêu Đình, ngay tàu điện ngầm đông người mà bắt đầu xoa nắn vuốt ve mông cô!!!

"Tiêu Đình, em đang làm gì vậy ~" Tô Mộ Tuyết mở miệng nhưng giọng nói lại mềm mại hấp dẫn, không nghe ra được một chút cự tuyệt.

Diệp Tiêu Đình nghe xong, trong lòng tê dại một chút, chị của cậu đúng là vưu vật trời sinh, chỉ ở trong lòng thôi cũng đã khiến cậu không thể kiềm chế nổi.

"Chị, nhẫn nại một chút." Diệp Tiêu Đình nói, bàn tay ở trên mông đột nhiên hoạt động, cuối cùng chạm tới mục tiêu là âʍ ɦộ.

"A," Tô Mộ Tuyết cả kinh bưng kín miệng: "Tiêu Đình, em đây là đang làm cái gì!"

Vẫn không đáp lại, Diệp Tiêu Đình nỗ lực cách qυầи ɭóŧ vuốt ve âʍ ɦộ, hai cánh môi mềm mại kia dù cách một lớp vải cũng làm cậu cảm thấy ấm áp nóng bỏng...

Ngón tay thon dài linh hoạt chuẩn xác mà tìm được âm đế, tinh tế xoa nắn, rất nhanh, cậu cảm thấy được hạt đậu nhỏ kia dần thức tỉnh, cứng lên, cùng với âm đế khẽ run lên, cách qυầи ɭóŧ cũng có thể sờ được hình dáng rõ ràng của âm đế.

Tô Mộ Tuyết đã ăn không tiêu, cả người đều dựa vào trên người em trai dồn dập thở dốc, nước mắt cũng treo ở khoé mắt, trời ạ, thế mà cô lại cùng em trai ở nơi này mà...

Rõ ràng cô nên nghiêm khắc cự tuyệt, nhưng mà, vì sao cơ thể cô lại có cảm giác như vậy, cả người trở nên rất nóng, hưng phấn đến phát điên!

"Ưʍ...a..." Cô không nhịn được kêu ra tiếng, có thể cảm giác tiểu huyệt nóng hổi đã bắt đầu chảy ra dâʍ ɖị©ɧ.

"Chị." Diệp Tiêu Đình ôm cô, đem một bàn tay khác luồn xuống vuốt ve mông cô, dùng sức đẩy hai bên ra làm cho ngón tay đang âu yếm tiểu huyệt càng thêm tự do, "Chị thực sự không giận em sao? Dung túng em như vậy là muốn em cắm ngón tay vào trong à?"

Giờ này Tô Mộ Tuyết sao còn có sức mà tức giận, sớm đã bị cậu trêu chọc đến cả người mềm nhũn, thân thể cũng như kêu gào đối phương tiến thêm bước nữa. Nhưng mà vẫn còn một tia lý trí, vào lúc cô đang phân vân có nên đẩy cậu ra không thì ngón tay của Diệp Tiêu Đình đã đẩy qυầи ɭóŧ ướŧ áŧ sang một bên, thăm dò đi vào bên trong.

Tiểu huyệt Tô Mộ Tuyết sớm đã đầy nước, ngón tay cậu cũng không gặp bất cứ trở ngại nào mà thuận lợi đi vào, còn phát ra tiếng kêu da^ʍ mĩ.

Cậu chậm rãi ra vào, ngẫu nhiên còn khiến cho da^ʍ thuỷ dính lên cánh môi âʍ ɦộ.

Ngón tay Diệp Tiêu Đình vốn dĩ đã thon dài, động tác còn quả quyết mãnh liệt, mỗi lần đi vào như có thể chạm vào điểm G của Tô Mộ Tuyết. Mỗi lần cơ thể có cảm giác, Tô Mộ Tuyết càng dán chặt lên người em trai, bộ ngực kề sát cọ lên người Diệp Tiêu Đình.

Hai người họ cứ như vậy làm việc giữa đám đông người chen chúc, cũng không biết có ai chú ý tới một cặp chị em dán chặt lấy nhau làm chuyện xấu hổ như vậy hay không...

"Đoàn tài sắp đến ga..."

Cuối cùng, trên loa vang lên nhắc nhở đến trạm, tàu sắp cập bến, dù sao cũng không muốn bị ai khác nhìn thấy, Diệp Tiêu Đình vội vàng rút ngón tay chưa no đủ ra khỏi tiểu huyệt.

"Ưʍ..." Cuối cùng Tô Mộ Tuyết cũng thở ra nhẹ nhàng, cô cảm thấy may mắn, nếu tàu không đến trạm thì cô cũng không biết chính mình và em trai sẽ làm đến bước nào giữa công chúng.

Cửa toa mở ra, Diệp Tiêu Đình ôm người đã nhũn cả ra vào lòng, hoà vào trong đám người.

Không có ai biết, đôi nam nữ nhìn như tình nhân này thật ra là chị em, cũng không ai biết họ vừa làm chuyện gì trên tàu....