Chương 11: Đi hẹn hò

Buổi tối ba ngày sau, Diệp Tiêu Đình kinh ngạc nhìn cô, "Cái gì cơ? Mai em đi mua đồ với chị sao?"

"Ừm..." Trên tay Tô Mộ Tuyết cầm đồ uống lạnh, uống một ngụm lớn, thoả mãn thở dài một hơi, "Làm sao? Không muốn đi sao? Lần trước chính em bảo đền quần áo mới cho chị mà..."

"À ừm, chuyện đó, đúng là em sai." Diệp Tiêu Đình nhìn chị gái trước mắt đang mặc áo trắng bó sát ngực, bộ ngực đầy đặn được miêu tả sinh động, đôi chân thon dài trắng nõn thẳng tắp làm cậu không khỏi nhớ tới dáng vẻ bị mình lột sạch đồ hôm trước, "Khụ khụ." Cậu ho khan hai tiếng, che giấu ý nghĩ của mình.

Tô Mộ Tuyết không phát hiện em trai khác thường, còn tưởng rằng cậu không vui, miệng nhỏ chu lên, không cao hứng nói, "Nếu em không muốn đi thì thôi, chị còn tưởng em rảnh rỗi..."

"Chị nghĩ đi đâu vậy, em đâu có không vui, mai sẽ đi cùng chị." Khóe miệng Diệp Tiêu Đình hiện lên ý cười, thỉnh thoảng cô mới phát tình tình như vậy, đúng là rất đáng yêu.

Tô Mộ Tuyết nghe cậu nói vậy, nhẹ nhõm thở một hơi, "Vậy mai chúng ta gặp nhau ở trước nhà ga, không gặp không về!"

"Hả?" Diệp Tiêu Đình không hiểu, "Chúng ta đi cùng từ nhà không phải là được rồi sao? Còn muốn hẹn thời gian địa điểm làm gì???"

"Chị mặc kệ, dù sao em cũng phải nghe lời chị, sáng mai, nhà ga, không được đến muộn biết không! Tô Mộ Tuyết nói xong xoay người về phòng đóng cửa, không để cho cậu có cơ hội nói thêm.

Diệp Tiêu Đình nhìn cửa phòng đóng lại, nhíu mày, nha đầu này đến cùng suy nghĩ gì vậy chứ?

Mà trong phòng, Tô Mộ Tuyết mở tủ quần áo ra, thử qua thử lại bộ này đến bộ kia.

"Cái này quá đơn giản, không được!"

"Cái này quá lòe loẹt, cũng không được!"

"Cái này cũng được, nhưng mua đã lâu rồi, vẫn là thôi đi!"

"Cái này..." Trong tay cô cầm một chiếc áo chiffon màu xám trễ vai rộng rãi, nhìn mình trong gương, "Ừm... áo này cũng được, mặc với chân váy cao hẳn là không tệ..."

Nhìn dung nhan xinh đẹp trong gương, lúc này cô mới hài lòng gật đầu, đột nhiên nghĩ gì đó lại lắc đầu, "Không đúng không đúng, vì sao ngày mai cùng tên tiểu tử Diệp Tiêu Đình kia ra ngoài thôi mà mình lại nghiêm túc chuẩn bị như vậy?"

Loại cảm giác này rất kì quái, giống như... muốn đi hẹn hò với tên kia vậy.

"Không đúng, không đúng, chẳng qua là mình bảo nó đi cùng để làm cu li xách đồ thôi mà, sao có thể là hẹn hò được?!" Tô Mộ Tuyết giận giữ cởϊ qυầи áo xinh đẹp trên người ra, tức giận quyết định, ngày mai nhất định sẽ mặc bộ đồ khó coi nhất của mình ra ngoài.

Hôm sau

Trạm trước quảng trường, Diệp Tiêu Đình nhìn đồng hồ, vội vã bấm thang máy.

Xong đời, cùng bạn bè chơi một ván bóng rổ hữu nghị thôi mà, ai biết được lại còn có hiệp đấu thêm giờ làm cậu sắp đến muộn rồi!

"Mau lên, nếu không kịp chị ấy sẽ tức giận mất." Diệp Tiêu Đình lau mồ hôi trên trán, nhìn đông nhìn tây.

Bên cạnh có hai thanh niên dựa vào tường nói chuyện.

Thanh niên Giáp, "Không sao đâu, cậu đến gần cô ấy đi, anh em sẽ giúp cậu!"

Thanh niên Ất, "Ai nha, không được, người ta nhìn là biết đang đợi người, tôi mà đi nhất định là sẽ bị mất mặt."

Thanh niên Giáp, "Cậu nghĩ nhiều vậy làm gì, con gái xinh đẹp ngày thường đâu thể dễ dàng gặp được, nắm chắc cơ hội đi, đây là loại hình cậu thích, nếu không lão tử đứng đây với cậu nãy giờ làm cái gì?"

Thanh niên Ất: "..."

Thanh niên Giáp, "Cậu không lại thì tôi lại, nhan sắc cao như vậy tôi còn chưa gặp bao giờ."

Thanh niên Ất, "Đừng, tôi đi, tôi đi. Tôi chỉ nghĩ là nếu cô ấy có bạn trai thì sao bây giờ?"

Thanh niên Giáp, "Sao có thể chứ? Nếu thực sự có bạn trai, tên kia nhất định là kẻ ngốc, sao có thể để em gái xinh đẹp như vậy chờ lâu!"

Nghe hai người nói chuyện, Diệp Tiêu Đình đen mặt, theo ánh mắt nhìn qua, người xinh đẹp ngồi ở ghế dài không phải Tô Mộ Tuyết thì là ai?

Tóc đen nhánh xõa dài, bên tai là kẹp trân châu màu trắng, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to ngập nước, khuôn mặt không son phấn cũng lay động lòng người, mày đậm mi cong, đôi môi đỏ thắm, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, ai có thể không nhìn nhiều một chút chứ?

Hôm nay cô mặc một bộ trang phục đáng yêu, áo màu hồng nhạt, chân váy ngắn màu lam, chân dài tinh tế, bên dưới đeo đôi giày cao màu trắng, cả người giống như tinh linh, đẹp đến kinh sợ.

Thanh niên Ất hít vài hơi sâu, cuối cùng lấy hết can đảm, đi lại gần Tô Mộ Tuyết, "Xin chào..."

Chỉ là mới đến gần đã bị người nào đó tàn nhẫn cắt đứt lời nói.

"Chị..." Diệp Tiêu Đình mở miệng, mới phát hiện không tốt, lập tức sửa miệng, "Bảo bối Tiểu Tuyết, anh tới rồi!"

Tô Mộ Tuyết nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy em trai đang đứng trước mặt, phía sau cậu còn có hai người đàn ông xa lạ.

Hai người kia vẫn muốn tranh thủ một chút, cuối cùng, Diệp Tiêu Đình quay đầu trừng mắt với họ, cả hai quyết định từ bỏ.

Bạn trai của cô gái này cũng thật soái, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, mũi cao môi mỏng, thoạt nhìn chính là duyên trời tác hợp. Ở xã hội chỉ biết nhìn mặt này, kể cả nam sinh này là người ngu ngốc thì cũng sẽ có rất nhiều em gái muốn gả.

Vì thế, Tô Mộ Tuyết nhìn thấy hai người kia nản lòng kêu mãi, "Bảo sao, so không được..." sau đó rời đi.

Lại nhìn qua Diệp Tiêu Đình, thằng nhóc này sắc mặt cũng kì quái, vừa rồi hình như có chuyện gì không thích hợp, là cái gì nhỉ?

Cô nhăn mày suy tư một lúc mới nhớ ra, "Này, Diệp Tiêu Đình, em bị thần kinh à, tự nhiên gọi bảo bối, làm chị nổi hết cả da gà!"

Diệp Tiêu Đình, "Cái đó không quan trọng, không phải em tới trễ sao? Mau đi thôi, đừng lãng phí thời gian!" Nói xong, cậu lập tức kéo tay Tô Mộ Tuyết, đi về phía tàu điện ngầm.