Chương 13: Em trai hoá sói trong phòng thử đồ

Lầu hai khu thương mại trung tâm thành phố, trong một cửa tiệm thời trang, một thiếu niên đẹp trai ngồi ở ghế nghỉ ngơi, giờ phút này đang nhìn chị mình như con quay thử đi thử lại đồ trong tiệm.

"Em đồng ý đi dạo phố với chị, mua đồ cho chị, nhưng..." Trên mặt Diệp Tiêu Đình là biểu tình sống không còn gì luyến tiếc, "Chị cũng không cần mua nhiều như vậy chứ?!" Nói xong câu quay sang nhìn chiến lợi phẩm bên người Tô Mộ Tuyết, lúc này cũng đã hiểu rõ sự yêu thích của con gái khi đi mua sắm.

Vốn dĩ là nói đi mua quần áo, kết quả thì sao chứ, mua quần áo xong còn phải chọn một đôi giày phù hợp, có giày rồi lại phải trọn túi xách, tiếp theo đó là đủ loại trang sức, chỉ mới hai tiếng đồng hồ mà trong tay cậu phải xách không biết bao nhiêu túi lớn túi nhỏ.

Đi dạo phố với phụ nữ quả nhiên tốn sức, so với chơi một trận bóng rổ còn mệt mỏi hơn nhiều.

"Ít nói nhảm đi, Tiêu Đình, xem chị mặc bộ này đẹp hay là bộ vừa nãy?" Tô Mộ Tuyết xem nhẹ oán giận của em trai, trên tay cầm một chiếc váy khác màu với bộ trên người.

Diệp Tiêu Đình bất đắc dĩ ngẩn đầu, hơi ngây người ra một chút, một bộ là màu tím nhạt, bộ còn lại là màu lam nhạt. Váy bó eo trễ vai, mặc trên người Tô Mộ Tuyết làm nổi bật làn da trắng nõn, đôi môi hồng hào, đặc biệt là vòng eo nhỏ nhắn, hoàn toàn phô bày được dáng vẻ hoàn mỹ quyến rũ, vô cùng thích hợp.

Diệp Tiêu Đình nhất thời nghẹn lời, cũng nói không nên lời, cảm thấy cả hai đều rất thích hợp.

"Thôi thôi, em là con trai căn bản không hiểu được, để chị tự mình thử." Tô Mộ Tuyết xoay người lại đối mặt với chiếc gương, nhìn trái nhìn phải.

Hai nhân viên nữ bên cạnh nhìn đến mức tâm tình hưng phấn.

"Này, cậu nhìn thấy không, đôi tình nhân kia thật sự hạnh phúc."

"Đúng vậy, hơn nữa giá trị nhan sắc cao như vậy, nếu có thể tới cửa hàng chúng ta nhiều một chút thật tốt."

"Ha ha, cậu nhìn nam sinh kia xem, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, nhưng bạn gái hỏi bộ nào đẹp cậu ta vẫn nghiêm túc suy nghĩ, nhìn thật ngoan~"

"Rất muốn xoa đầu một cái ~"

Diệp Tiêu Đình như đứng đống lửa, như ngồi đống than, trong lòng bắt đầu cầu nguyện Tô Mộ Tuyết có thể tốc chiến tốc thắng.

Tính cách cậu không phải đặc biệt hướng ngoại, trước mặt người khác cũng sẽ có chút câu nệ, đừng nói là ở trong trường hợp này, cả một cửa tiệm ngoài cậu ra thì tất cả đều là nữ! Hơn nữa, nói về cậu không thể hạ giọng một chút sao! Cậu là đương sự, một chữ cũng nghe không sót!!!

Tuy rằng bọn họ ngộ nhận cậu và Tô Mộ Tuyết là tình nhân, nhưng chuyện này cũng làm cậu có chút thích thú, còn mong chờ về nhà nhanh một chút.

"Này, Diệp Tiêu Đình," Tô Mộ Tuyết không biết khi nào đứng trước mặt cậu "Em đừng ngồi sững sờ ở đó như vậy chứ, không có gì muốn nói với chị sao?!"

Diệp Tiêu Đình không hiểu, "Hả?" Muốn cậu nói gì chứ?

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của cậu, Tô Mộ Tuyết ngại ngùng nhắc nhở, "Ví dụ... ví dụ như..." Khuôn mặt thiếu nữ phiếm hồng, "Ví dụ như chị mặc một bộ nào đấy rất đẹp, em rất thích..."

Diệp Tiêu Đình mệt mỏi, cô mặc gì cũng rất đẹp, điều này còn cần nói sao...

"Còn có..." Thiếu nữ xấu hổ đến cúi đầu, "Còn phải nói... hôm nay chị rất xinh đẹp..." Phải biết là hôm nay cô trang điểm rất tỉ mỉ, trên đường đi đều cảm nhận được ánh mắt kinh diễm của người qua đường, nhưng tên nhóc Diệp Tiêu Đình này, cũng thật không biết lấy lòng con gái chút nào cả!!!

"Việc này..." Diệp Tiêu Đình sắp xếp ngôn ngữ trong đầu, bây giờ nói có được không?

Tô Mộ Tuyết thấy cậu do dự còn tưởng rằng cậu không muốn khen mình, chu môi, quay về phòng thay đồ.

"Em vẫn là như vậy!" Khuôn mặt nhỏ tức giận, trong giọng nói đều là bất mãn, "Sớm biết em khó chịu như thế, từ đầu đã không bảo em đi cùng, em ra ngoài chờ đi, chị đổi quần áo xong rồi về nhà!"

Diệp Tiêu Đình đứng cửa ở phòng thử đồ, đi cũng không được mà vào cũng không xong, nhóc con Tô Mộ Tuyết này rất muốn được cậu khen à? Hẳn là không thể nào, tính cách cô như vậy, tất nhiên sẽ không để ý tới đánh giá của người khác.

Ngay tại lúc cậu đứng phát ngốc, trong phòng thử đồ đột nhiên vươn ra một cánh tay trắng nõn, kéo cậu vào trong.

Cái gì đây? Diệp Tiêu Đình không hề phòng bị, chờ bị kéo vào trong mới phản ứng lại đây là tình huống gì?! Nhìn thiếu nữ trước mắt lộ ra phân nửa bộ ngực sữa, cậu có chút mất bình tĩnh, "Chị! Chị đang làm gì vậy?!"

"Suỵt!" Tô Mộ Tuyết hoảng hốt che miệng cậu, "Em trật tự một chút."

Diệp Tiêu Đình phối hớp hạ thấp giọng, dùng ánh mắt dò hỏi: Chị kéo em vào làm gì? Đây là phong thay đồ nữ, nếu em bị phát hiện thì phải làm sao?

Tô Mộ Tuyết cắn môi, xoay người gian nản chỉ khoá váy và nịt ngực của mình bị mắc kẹt, "Em nhìn xem, khoá kéo này và áσ ɭóŧ của chị bị kẹt lại với nhau, kéo xuống không được... nếu mạnh tay nhất định sẽ rách... Không phải em rất khéo tay sao? Giúp chị một chút..."

Thời điểm nói chuyện, trên mặt thiếu nữ là biểu tình thẹn thùng, hơn nữa, váy trên người đã cởi ra được một nửa, bộ ngực sữa lộ ra bên ngoài, đằng sau lưng cũng lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn.

"Khụ khụ..." Diệp Tiêu Đình ho khan hai tiếng, tuy việc này với cậu không phải điều gì khó khăn, nhưng dáng vẻ cởi như không cởi của cô quá hấp dẫn, căn bản cậu không thể chịu nổi! Diệp Tiêu Đình cảm giác rõ ràng vật giữa hai chân có xu thế ngẩng đầu.

"Tiêu Đình, mau lên, ngại muốn chết!" Tô Mộ Tuyết đỏ mặt thúc giục, dáng vẻ cắn môi vừa thanh thuần vừa gợi cảm, làm người khác muốn ngừng mà không được.

Diệp Tiêu Đình bị thúc giục, không còn biện pháp nhíu mày suy nghĩ, cô chỉ muốn cậu cởi được chiếc váy này ra thôi mà, phải không? Vậy...

Lập tức, Diệp Tiêu Đình kéo vạt váy, hoàn toàn vén lên trên.

"Chờ chút..." Trực giác mách bảo Tô Mộ Tuyết, động tác này không đúng lắm.

Chờ cô phản ứng lại mới phát hiện cậu đã cởi hết váy và áo ngực mình ra.

"A!" Đôi tay Tô Mộ Tuyết ôm ngực, "Diệp Tiêu Đình, em làm gì vậy, chị bảo em kéo khoá chứ không phải là cởi đồ! Ngốc nghếch!"

"Nhưng nếu kéo ra có khả năng sẽ kẹp vào da thịt chị, vậy nên, tốt nhất là cởi hết..." Diệp Tiêu Đình vò đầu, đôi mắt không chịu khống chế nhìn chằm chằm vào cơ thể bạch ngọc của cô.

Cậu liếʍ đôi môi khô khốc, nhớ tới cảm xúc mãnh liệt trên tàu điện ngầm vữa này, còn có cảnh tượng làʍ t̠ìиɦ ở nhà mấy ngày trước, lửa nóng trong cơ thể như thiêu đốt bản thân, côn ŧᏂịŧ phát trướng, trong quần rộng thùng thình mạnh mẽ dâng cao.

Bàn tay to của thiếu niên trượt xuống cái mông, chạm vào qυầи ɭóŧ, bắt đầu kéo xuống.

"Này này này, em đừng cởi cả qυầи ɭóŧ của chị ra nữa!" Tô Mộ Tuyết bị hành động của em trai doạ sợ, nhất thời không khống chế được âm lượng.

Rất nhanh, nhân viên bên ngoài chạy vào hỏi, "Tiểu thư, có vấn đi gì sao?" Vừa rồi có khách vào trong, bọn họ cũng không chú ý tới người thiếu niên vừa ngồi ở ghế đã biến mất.

Tô Mộ Tuyết sợ tới mức nhanh chóng trả lời: "Không có việc gì, không có việc gì, đột nhiên tôi có chút choáng đầu mà thôi, hiện tại đã tốt hơn."

Người phục vụ: "Nếu có vấn đề gì cứ việc nói ạ ~"

Tô Mộ Tuyết: "Được được."

Diệp Tiêu Đình: "......"

Trời biết hiện tại đối với cậu - một nam nhân khí huyết dâng trào mà nói là dày vò đến cỡ nào, ở trong phòng thử đồ, Tô Mộ Tuyết trần trụi trước mặt, bên ngoài còn có người, loại cảm giác lén lút này quả thật kí©h thí©ɧ lên thần kinh cậu!