Chương 3: Bố bỉm sữa

Edward bước tới, nhẹ nhàng bế Roy lên, dẫn đầu đi về hướng phòng khách, thấy vậy những người khác lần lượt đi theo.

Jasper và Emmett xách vỏ trai đi theo, khi đến phòng khách, mọi người chia nhau tìm một chỗ để ngồi, đứng hoặc tựa. Edward nhẹ nhàng đặt Roy lên ghế sofa, sau khi ngồi xuống, anh chầm chậm đem đầu của người nọ đặt lên đùi mình.

"Được rồi, Edward, giờ con cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?" Carlisle hỏi, đón vợ mình ngồi trên ghế sofa bên cạnh.

“Không có, thực ra con ổn đến không thể ổn hơn.” Anh dừng một chút, dùng ngón tay dịu dàng phác họa các đường nét trên khuôn mặt người nọ, sau đó ngẩng đầu lên nói với gia đình anh, “Con không biết phải diễn tả thế nào cho mọi người cảm giác của con lúc này. Giống như một thứ gì đó đã đánh mất từ lâu, tưởng chừng như không tìm lại được nay lại tìm thấy”, anh lại nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc: “Loại thỏa mãn đó, không cách nào hình dung được!”

"Emmett, anh mới chưa cai sữa!!"

"Haha, Edward, ai bảo cậu tự nói mình vậy!" Emmett cười khıêυ khí©h với Edward.

“Emmett, đừng có mà nghĩ vớ vẩn nữa!” Edward muốn lao tới nhưng lại không dám cử động vì sức nặng trên chân. Và Emmett đã nhìn thấy rõ điều này lại trong lòng bắt đầu những “suy nghĩ” vô lương tâm hơn.

Alice và Jasper thì bên cạnh xem náo nhiệt, nhưng Rosalie không quan tâm chút nào, hai vị phụ huynh cũng mặc kệ những trò đùa của bọn chúng, tất nhiên là trước khi ngôi nhà bị phá bỏ.

Cuối cùng, trong ‘cuộc chiến’ đấu đá không ngừng, mọi người nhất trí chúc mừng Edward, dù sao thì anh cũng là người bị biến đổi đầu tiên và cũng là người cuối cùng tìm được bạn đời. Mặc dù trong lòng họ vẫn còn nhiều lo lắng, những chủng tộc không rõ luôn mang đến cho người ta cảm giác lo sợ mơ hồ, nhưng lần đầu tiên họ nhìn thấy Edward vui vẻ như vậy nên đành nuốt lại lời nói trong miệng.

Vì Roy không biết khi nào sẽ tỉnh lại nên Edward nhẹ nhàng bế cậu vào phòng mình, đặt cậu nằm trên chiếc ghế sofa lớn duy nhất trong phòng.

Edward nghĩ đã đến lúc mua một chiếc giường lớn thoải mái rồi, sau đó ngồi xổm bên cạnh người nọ, dùng tay nhẹ nhàng miêu tả lông mày của cậu. Mà những người đàn ông còn lại trong nhà đang có ý định xây một bể bơi to trong phòng khách rộng rãi, suy cho cùng trong nhà mới có thêm một con cá ? !

Sự thật chứng minh, hiệu suất làm việc của ma cà rồng không tệ, chỉ trong vài ngày, những thứ cần thay thế, tu sửa hay chuẩn bị đều đã hoàn thành.

Mười ngày sau, không hề báo trước, Roy mở mắt ra.

"Roy?" Edward rất lo lắng. "Em cảm thấy thế nào?"

Tất cả ma cà rồng Cullen nghe thấy động tĩnh đều chạy tới.

"Edward thế nào rồi?" Carlisle hỏi Edward, nhìn người cá đang ngây người không có phản ứng, chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Sao trông đần đần vậy?" Emmett luôn là tên ngốc nhất. Rosalie dùng cú đá vô hình chặn lời nói của Emmett.

Khi mọi người đang nhìn Roy với ánh mắt nghi ngờ, cậu ấy bình tĩnh nhìn lại từng người, lại sờ sờ bụng của mình, nước mắt chợt trào ra, với vẻ mặt khóc không thành tiếng thực khiến người khác đau lòng, ba người phụ nữ trong nhà cùng lúc bộc phát bản năng làm mẹ. Esme đẩy đám đàn ông còn đang đứng sững đứng đó, bước tới nhẹ nhàng xoa đầu Roy.

"Sao vậy? Bị đau chỗ nào?"

“Hay là đói rồi?” Alice hỏi. Ngay cả đôi mắt của Rosalie cũng lộ vẻ lo lắng.

“Chắc là vậy rồi.” Ngay lập tức, Esme phi vào bếp với tốc độ của ma cà rồng, Rosalie theo sau, còn Alice chịu trách nhiệm dỗ dành Roy đang khóc đến tội nghiệp.

Một lúc sau, Esme và Rosalie đưa ra trên tay vô số loại đồ ăn, có bánh mì, bánh ngọt, mì, bít tết, cá... Nhưng khi Roy nhìn thấy những thứ này, không những không ngừng khóc mà chuyển thành khóc lớn ra tiếng. Nhưng sóng âm của người cá không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được, kể cả ma cà rồng. Mọi người đều cảm thấy chóng mặt, ù tai, các triệu chứng khác mà họ chưa từng trải qua kể từ khi trở thành ma cà rồng.

"Mau nghĩ cách ngăn Roy lại. Nếu tiếp tục, chúng ta sẽ không trụ nổi!" Carlisle lớn tiếng nói.

"Nhưng làm sao để em ấy ngừng khóc đây?" Ngay cả Jasper, người luôn im lặng, cũng không nhịn được lên tiếng.

"Phải rồi, không phải "bức thư" nói rằng Roy là một đứa trẻ sơ sinh sao?" Alice nghĩ.

"Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ mua sữa bột pha cho cậu ấy?" Emmett trả lời.

Emmett vừa dứt câu, Edward lao ra khỏi phòng, một lúc sau quay lại cầm theo bình sữa, sữa bột và những thứ khác mà anh đã mua trước đó. Esme lập tức quay ra pha sữa.

Cuộc hỗn loạn trong thời gian dài cuối cùng cũng chấm dứt nhờ một bình sữa, mọi người, chủ yếu là đàn ông trong nhà, đồng cảm nhìn nhau, nhất định không thể làm ông nhỏ này khóc.

Edward nhìn Roy đang cầm bình sữa, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, Roy nhìn thấy anh liền nở một nụ cười mê người.

Ngay khi Edward ngồi xuống, Roy liền dựa vào người anh, Edward lúc đầu cứng đờ, sau đó dần thả lỏng. Roy một tay cầm bình, một tay cầm góc áo của Edward, tò mò nhìn mọi người bằng đôi mắt hoa đào ngấn nước.

Esme không nhịn được chỉ vào chính mình trước tiên: "Roy, con yêu, ta là mẹ Esme!" Cậu vẫn tò mò nhìn Esme, Carlisle mỉm cười nói với Esme: "Nào có nhanh như vậy được, Mặc dù bây giờ cậu bé đang trong thân xác của một người trưởng thành, nhưng trí não vẫn chưa phát triển, vẫn còn là một đứa bé thôi." Nhưng rồi Roy chợt nói: "Mẹ Esme", giọng nói của cậu như một dòng nước chảy qua trái tim mọi người.

Alice không thể tin được nhìn Roy, "Chị là chị Alice á." Cô nhìn Roy đầy mong đợi, Roy cất lời đáp lại sự mong đợi của cô, "Chị Alice."

Alice nhìn thấy sự khao khát trong mắt Rosalie liền kéo cô lại và nói với Roy: "Đây là chị Rosalie. Tuy rất nghiêm túc nhưng chị ấy cũng rất thích bé Roy đó!"

Roy cũng nói đáp lại Rosalie, "Chị Rosalie" còn mỉm cười với cô.

Roy lần lượt gọi tên bố Carlisle, anh trai Emmett và anh trai Jasper. Cuối cùng cũng đến lượt Edward, anh chăm chú nhìn cậu, mỉm cười nói: “Anh là Edward, bạn đời của em.”

"Haha, Edward, bé Roy vẫn chưa biết bạn đời là gì đâu! Cậu hấp tấp quá rồi!” Nhưng sau đó Emmett trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Roy đột nhiên hôn lên má trắng như đá cẩm thạch của Edward và nói: "Edward, bạn đời!"