Chương 51: Bảo bối, huynh thích không? Có thoải mái không?

Mộ Dung Sở Y vừa nghe " Thư giãn " liền hiểu hắn muốn làm gì, y nhanh tay chặn hắn lại, lắc đầu. Cho dù y không phải người am hiểu chuyện này, nhưng cũng biết cảm giác khi làm thực sự không dễ chịu. Nếu hắn cố chấp muốn làm, y càng phải cứng đầu hơn hắn. Mộ Dung Sở Y muốn cử động tay chân một chút, lại phát hiện chúng đều mỏi rã rời không nhấc lên nổi, đành phải nằm yên giả làm đà điểu. Giang Dạ Tuyết nhìn biểu cảm của y, trong lòng dâng lên một trận ngọt ngào, thê tử của hắn thật quá đáng yêu! Không để cho y có thời gian đôi co với mình, hắn nắm lấy đôi chân thon dài săn chắc đang buông thõng kia, hôn lên cổ chân đầy đặn của y. Nhìn đôi cổ chân trắng mịn ấy, bất giác một suy nghĩ khác lạ xuất hiện trong tâm trí hắn. Giang Dạ Tuyết rất muốn thử nhưng hắn tự nhận thấy nếu để Si Tiên biết được, khả năng tiểu cữu đánh hắn sẽ rất cao. Thấy người kia không chịu phối hợp với mình, hắn vỗ mông y một cái thật vang, nhẹ giọng dỗ dành y :

" Tiểu Long Nữ, huynh mở chân rộng một chút đi ".

" Không cho gọi cái tên đó! Ta nói không được là không được, ngươi sẽ khó chịu ".

" Không phải huynh nói ta muốn ăn gì, huynh đều sẽ cho ta ăn sao? Giờ ta chỉ muốn ăn Sở Y, huynh còn không cho ta ăn à? Huynh cứ ở yên đó nghỉ đi, còn lại để ta lo ".

" Ngươi... Tên hỗn đản! Ta nói cho ngươi ăn, cũng không phải cái này... Dạ Tuyết, ngươi chậm đã... A... Đừng... Không cần... "

Mộ Dung Sở Y còn chưa dứt lời, Giang Dạ Tuyết đã trêu đùa ngọc hành của y, bàn tay hư hỏng hết vuốt ve lại xoa nắn hai bên, hết hôn lại gặm cắn đùi trong non mềm, bức y phải rên vài tiếng nhỏ. Y muốn đẩy hắn ra, lại đột nhiên bị ngậm vào, đầu óc ngay lập tức đình trệ, mụ mị hỗn loạn không nói nên lời. Cột sống y tê dại, đầu ngón chân cuộn lại, đôi tay siết chặt chiếc áo hắn khoác cho y, thở hổn hển đến toàn thân nóng bừng. Giang Dạ Tuyết cố chấp hơn y nghĩ, khuôn miệng ấm áp ẩm ướt bao bọc lấy y, kɧoáı ©ảʍ dâng trào mãnh liệt khiến y hơi ngửa cổ về sau. Hắn như là nâng niu trân bảo, lại như muốn cắn mãi không buông tha, vừa dịu dàng lại bướng bỉnh, thật cẩn thận không để răng chạm vào bất kỳ chỗ nào làm y đau, chỉ muốn y thật thoải mái. Hắn ngậm lấy, đầu lưỡi xảo quyệt quấn quanh như lấy lòng y, cố ý liếʍ nhẹ phần đỉnh. Giang Dạ Tuyết không phát ra tiếng động nào, chỉ nghe được bảo bối của hắn đang ngâm nga từng tiếng đứt gãy đầy ám muội, muỗn giãy giụa thoát ra cũng không được. Mỗi âm thanh y phát ra lúc này như đang cổ vũ hắn, đặc biệt câu nhân, làm lòng hắn mềm mại hơn cả. Ánh mắt hắn bất giác ôn nhu hơn rất nhiều, dung túng yêu chiều nhìn y, một lòng muốn y có thể phát tiết không cần nhẫn nhịn, hoàn toàn luân hãm vào tìиɧ ɖu͙©. Việc này là hắn nguyện ý làm, chỉ làm với duy nhất Mộ Dung Sở Y, hắn muốn mang lại nhiều màu sắc trong cuộc đời y. Nhìn thấy y vì sung sướиɠ mà không kiềm chế nổi, đôi môi mềm mại chỉ gọi tên hắn lúc hoan ái, tâm hắn có biết bao nhiêu mật ngọt đang rót vào. Ai nói tiểu cữu của hắn lạnh lẽo khó gần còn khô khan không hiểu phong tình chứ? Rõ ràng là mật ngọt chết ruồi, y như vậy là đang muốn mạng hắn mà. " Ngàn vàng khó mua được nụ cười của mỹ nhân ", Giang Dạ Tuyết vì một đôi mắt phượng lần đầu gặp mặt mà say đắm y cả hai kiếp, vì nụ cười của y mà sẵn lòng làm mọi thứ y muốn. Thanh Húc trưởng lão không thể không thừa nhận nương tử của hắn rất biết cách dụ dỗ trượng phu, cực kỳ mê người, quá yêu dã diễm lệ. Bao nhiêu dáng vẻ những lúc thế này, hắn đều được chiêm ngưỡng hết. Trong mắt hắn, tất cả của y đều đẹp. Mộ Dung Sở Y lúc này chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân sôi sùng sục, vòng eo thon thả cong lên đầy quyến rũ, đôi bờ mông trắng nõn đầy đặn nhếch lên, vô tình giúp hắn ngậm được nhiều hơn. Y chỉ biết, quá sướиɠ, được khoang miệng ấm áp của phu quân bao bọc, si mê đến cực điểm. Dòng nước mắt ấm nóng trào ra khỏi đôi mắt phượng ngày thường luôn lạnh lùng hờ hững, xấu hổ xen lẫn ngọt ngào. Đến khi đạt tới giới hạn sức chịu đựng, cả người y như được giải thoát, cơ bắp căng chặt được thả lỏng, cả người như tan rã thành nước. Y thở gấp mấy lần mới lấy lại ý thức, mắt phượng hé mở, ánh mắt dần có tiêu cự, mới biết được mình không cẩn thận để hắn... Giang Dạ Tuyết lại đè lên người y, trán áp vào nhau, nhìn sâu vào mắt y. Bờ môi y hé mở như mời gọi một nụ hôn, lông mi đen dài lướt qua gương mặt hắn, nhìn thấy hắn đã nuốt toàn bộ bạch trọc y tiết ra. Mặc kệ hắn hỏi gì, Mộ Dung công tử vội chống tay ngồi dậy, mặc cho xương cốt rã rời, bướng bỉnh khuyên hắn :

" Bảo bối, có sướиɠ không? "

" Đừng như vậy, mau nhả ra, bẩn, không tốt ".

" Sở Y không cần căng thẳng, là ta tự nguyện muốn huynh được thoải mái, sao lại bẩn được? Ta yêu huynh, mãi mãi yêu huynh. Tiểu cữu, thực sự không có bẩn, không hề tanh, toàn thân huynh là sạch sẽ nhất, mọi thứ của huynh đều tốt nhất. Thê tử, vi phu làm như vậy, có thích không? "

Sao lại không thích được chứ? Rất thích, quá sướиɠ là khác, nhưng nói ra miệng thì quả thực y không nói nổi, chỉ mím môi im lặng. Y ngại ngùng liếc trượng phu một cái lại liếc mắt đi, đầu ngón tay trắng nõn lặng lẽ móc vào ngón tay hắn. Mộ Dung Sở Y không phải là người nói lời hoa mỹ, da mặt y rất mỏng, ở chung lâu ngày chỉ rèn luyện được kỹ thuật và khả năng phân tích ý tứ của hắn. Giang Dạ Tuyết nhìn từng cử chỉ nhỏ nhặt cũng biết y rất hài lòng, ai ngờ đâu y cố chống đỡ bản thân thả người xuống khỏi bàn, lại túm lấy tay hắn kéo đến giường, ép hắn nằm xuống, mặc cho eo đã mềm nhũn, chân không thể đứng vững. Dòng chất lỏng trắng đυ.c sền sệt theo động tác của y hơi rỉ xuống bắp đùi chi chít dấu hôn đỏ hồng làm y phải cố gắng ổn định lại thân mình, không dám đi nhanh. Đợi đến khi hắn đã an vị, y vẫn có chút ngượng ngùng, sau đó dứt khoát bò lên giường hạ thấp người xuống, cố giữ không để ái dịch kia chảy ra quá nhiều, nhỏ giọng nói một câu :

" Ta cũng muốn... Làm ngươi thoải mái... "

" Nhưng mà... "

" Ngậm miệng! "

Giang Dạ Tuyết biết điều nghe lời không nói nữa, chỉ thấy y chầm chậm vươn tay chạm vào nghiệt vật nóng bỏng kinh người kia, thính tai càng lúc càng đỏ. Tuy xấu hổ là vậy, thẹn đến run rẩy toàn thân, gương mặt y không đùa cợt chút nào. Đã từng cầm một lần, lần này y quen thuộc hơn một chút, thẳng tay cầm lấy vuốt ve, cố gắng nhớ lại cách làm hắn từng dạy y, dựa theo những gì hắn vừa làm, thận trọng dùng đôi bàn tay ngọc ngà thon dài thỏa mãn hắn. Giang Dạ Tuyết nhìn gương mặt y vừa thấy thương vừa buồn cười quá đỗi, tiểu cữu đây là xem hắn như bản vẽ mà nghiên cứu à? Sắc mặt này cũng chỉ khi tập trung vẽ bản mẫu hay chế tạo vũ khí cơ giáp mới thấy được, không nghĩ y lại dùng nó nghiêm túc nghiên cứu hắn trong lúc ái dục trào dâng. Giang Dạ Tuyết nhìn y liền biết, Tiểu Long Nữ của hắn còn chưa có tận hứng, y còn muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa triền miên, cũng biết rõ hành động tiếp theo của y. Hôn môi nhiều lần như vậy, hắn biết chính xác Mộ Dung Sở Y có thể ăn vào được bao nhiêu, chịu được kích cỡ lớn thế nào. Hắn thấy đuôi mắt ai kia đã phiếm hồng, muốn nói gì đó dỗ ngọt y thì nghiệt vật to lớn đã được bờ môi đỏ hồng căng mọng ngậm vào, được khoang miệng ướŧ áŧ kia bao phủ. Đầu lưỡi hồng trơn nhẵn mềm mại chậm rãi liếʍ qua, nuốt rồi nhả, tuy không điêu luyện nhiều kỹ xảo, nhưng chậm mà chắc, không muốn làm đau hắn, như vô tình lại cố ý lướt qua đỉnh đầu. Ngậm mυ"ŧ một lúc, Giang Dạ Tuyết đã không chịu được nữa, tiểu cữu vô ý kiểu này làm hắn vừa sướиɠ vừa ngứa tay, tựa như y đang dày vò hắn. Cự vật bên dưới mỗi lúc một phồng lên khiến Mộ Dung Sở Y sắp nghẹn chết, nghẹn đến ứa nước mắt, phát ra tiếng rêи ɾỉ đầy yêu kiều. Một tầng hơi nước dâng lên nơi đuôi mắt phượng hẹp dài, y ngước mắt nhìn hắn, sóng nước mênh mang trong mắt càng làm hắn động tình hơn. Cánh tay Giang Dạ Tuyết vươn ra, đốt ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng đi dọc từ cằm mỹ nhân của hắn lên, vùi vào tóc y, cuối cùng dừng lại sau cổ, sờ sờ một chút tóc con sau chiếc gáy trắng nõn mịn màng kia. Mộ Dung tiên sinh vì nghẹn mà nhả ra giữa chừng còn kéo theo một sợi chỉ bạc đầy ám muội, toàn thân cự vật lấp lánh ánh nước, y hít thở thật sâu kiềm chế lại nước mắt sắp rơi xuống. Giang Dạ Tuyết đã sắp đạt đến cực điểm, tuy rất muốn phát tiết nhưng vẫn cố giữ đầu óc thanh tỉnh ngắm nhìn thê tử đang dùng tay lấy lòng, dùng miệng nhỏ chiều chuộng hắn. Thấy y chật vật đầy tội nghiệp, Giang Dạ Tuyết xoa nhẹ gò má như muốn giúp y giảm đau, lên tiếng giải vây :

" Tiểu cữu, nếu khó quá thì không cần ép bản thân đâu. Ta chịu được, huynh không cần như vậy ".

" Ta không sao, chỉ là hơi khó thở. Ngươi đợi chút, sắp xong rồi ".

" Sở Y ca ca thật có tâm, nhưng huynh không cần nghiêm túc đến thế, không cần thiết phải dùng cách này ".

" Ngươi nói đủ chưa? Nhẫn nại một chút. Còn nói nữa ta không làm, mặc xác ngươi ".

" Được, bảo bối làm ta thật thoải mái, nhưng mà... Nương tử à, phu quân của huynh nóng lắm rồi, nóng đến khó chịu. Miệng huynh thật ấm, lưỡi huynh thật mềm, môi cũng đỏ nữa, ta yêu lắm. Sở Y phải giữ thật chặt, giữ hết bên trong, không được làm chảy ra, lát nữa ta còn muốn làm thêm ".

Hắn càng không tiếc lời khen ngợi, Mộ Dung Sở Y càng nghe càng thẹn thùng, quyết định tập trung không thèm nói nữa, cố hết sức ngậm mυ"ŧ nghiệt vật kia. Được y tận tâm chăm sóc như vậy, Giang Dạ Tuyết thoải mái ngửa đầu ra sau, nhấp nhô hầu kết của hắn, thấp giọng thở dốc. Hốc mắt hắn ươn ướt, bàn tay không nhịn được vuốt tóc Mộ Dung Sở Y, rên thành tiếng gợi cảm trầm khàn. Thâm tâm hắn thầm cảm thán so với chôn vùi trong thân thể ấm nóng không dứt ra được của Tiểu Long Nữ, miệng của y lợi hại hơn rất nhiều. Y biết tiến biết lùi đúng lúc, tuy kỹ xảo không tốt vẫn có thể làm hắn sướиɠ đến điên cuồng muốn y hòa làm một với hắn. Năng lực học tập của Mộ Dung Sở Y rất mạnh, y học rất nhanh, nhớ rất lâu, điểm này làm hắn cực kỳ hài lòng, rất hữu dụng trong chuyện giường chiếu. Hắn muốn làm y sướиɠ đến phát khóc, đến khi nước mắt không thể rơi được nữa mới thôi. Bàn tay hắn vẫn đang vùi trong tóc y, xoa nhẹ da đầu, lướt xuống vành tai mẫn cảm lại dùng ngón cái mân mê tai của Mộ Dung Sở Y, khıêυ khí©h dái tai y. Tay còn lại nắm lấy cổ áo y từ từ kéo xuống, để lộ một bên ngực sớm đã bị hắn chọc đến sưng đỏ, gảy nhẹ đầu ngực một chút. Mộ Dung Sở Y thực sự khổ sở vì tên này, hai má y đỏ bừng, khóc không ra nước mắt còn bị hắn dùng tay trêu đùa khắp nơi. Chỉ vì không muốn hắn luôn là người chủ động làm chuyện này nên y mới kiên quyết đi ngược lại, kết quả mỗi lần làm đều khó như vậy, thở không được, cổ họng muốn phát ra tiếng cũng không xong. Mãi đến lúc y sắp bỏ cuộc mới thấy hắn có dấu hiệu muốn xuất ra liền quyết định làm cho trót, đẩy nhanh tốc độ một chút, đầu lưỡi cọ xát qua đỉnh đầu vài cái. Giang Dạ Tuyết không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ dịch đυ.c đặc sệt đều theo tiếng gầm rót thẳng vào cổ họng Mộ Dung Sở Y. Y không đỡ kịp, nuốt gần hết bạch trọc của hắn, chỉ còn chút ít tràn ra bên khóe miệng. Cổ họng như bị bỏng, cơ thể y nóng bừng không chịu được. Y mệt mỏi đổ gục lên người hắn, đầu gác trên vùng bụng săn chắc kia, toàn thân mồ hôi rỉ thành từng dòng. Mộ Dung Sở Y thở hổn hển, cả người nóng đến mức Giang Dạ Tuyết còn tưởng y bị sốt rồi. Mùi vị tanh nồng kia xộc thẳng vào miệng y không kịp đề phòng, nhưng nuốt rồi cũng không thể nôn ra được nữa. Nghĩ đến ban nãy hắn đã nuốt hết toàn bộ của mình, y cũng không thể phụ lòng hắn được. Y bằng lòng tiếp nhận tất cả dương tinh của hắn, cũng không bài xích mùi vị này, đơn giản vì hắn là người y yêu suốt đời suốt kiếp vĩnh viễn không thay đổi. Giang Dạ Tuyết thấy thân nhiệt người kia nóng như lửa, mặt đầy hoảng sợ lay y :

" Sở Y, huynh không sao chứ? Sao lại nóng như vậy? Ta đỡ huynh ".

Hắn nhanh chóng đỡ y nằm trên cánh tay mình, sờ trán người trong lòng, không sốt, chỉ là hiện tại cả hai đều dính không ít chất lỏng kia. Mộ Dung Sở Y đã hồi phục lại tinh thần, " Khụ khụ! " vài tiếng, đôi mắt phượng mờ mịt hơi nước nhìn hắn, chỉ nhẹ giọng hỏi, giọng có chút ngắc quãng :

" Phu quân, có sướиɠ không? Có phải, ta làm không tốt không? "

" Tiểu cữu đừng nghĩ vậy, huynh làm rất tốt, đừng lo lắng nhiều quá. Huynh hỏi ta có sướиɠ không, ta rất sướиɠ, không ai mang lại cho ta kɧoáı ©ảʍ lớn như vậy đâu, ngoại trừ Mộ Dung Sở Y. Nhưng mà huynh... Nuốt hết rồi? Có sao không? Bụng có khó chịu không? Bảo bối thấy thế nào? "

" Không có gì. Ngươi hỏi câu này là muốn nếm thử mùi vị của bản thân? "

" ... "

Giang Dạ Tuyết thấy ca ca của hắn đêm nay đặc biệt mới mẻ, y mang lại cho hắn hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Giống như lúc trước, y là biến số duy nhất hắn không thể tính, hắn không lường trước được. Còn ngây ngốc chưa đáp lời, Mộ Dung Sở Y đã rướn người vòng tay qua ôm chặt lấy cổ hắn, áp môi mình lên môi người kia. Nụ hôn nồng nhiệt có mùi tanh nhạt nhất thời làm hắn ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã bắt kịp suy nghĩ của y. Một tay hắn ghì chặt lấy gáy của ái nhân hôn sâu hơn, môi lưỡi giao triền, tay còn lại vuốt ve tấm lưng trần mịn màng, lại xoa nắn đôi bờ mông căng tròn đầy đặn, cuối cùng di chuyển đến ngọc hành của Mộ Dung Sở Y. Được mơn trớn vỗ về như thế càng khiến y mẫn cảm hơn, từng tiếng ngâm nga nghẹn ngào phát ra từ cổ họng. Giang Dạ Tuyết tinh tế biết được y đang muốn hắn tiếp tục, đầu ngón tay chọc vào khuấy đảo bên trong, mật dịch trào ra ướt cả chăn. Đến khi buông ra, y hôn lên trán nam nhân, đôi bàn tay áp lên má hắn, ngón tay khẽ vuốt ve sườn mặt trượng phu, tại hầu kết của hắn gãi gãi mấy cái như muốn gợi lên bản năng bên trong Giang Dạ Tuyết. Hắn chớp đôi mắt hạnh nhìn Tiểu Long Nữ của mình, chỉ thấy y cười nhẹ thành tiếng đầy thỏa mãn, đôi môi gợi cảm cong lên đầy dịu dàng, nụ cười chỉ dành riêng cho lão công của y. Đôi mắt phượng màu ngọc lưu ly sáng ngời với đuôi mắt đỏ hồng, lông mi dài đen nhánh, gương mặt cười xinh đẹp in sâu vào trí nhớ của Giang Dạ Tuyết :

" Thế nào? Có ngọt không? "

" ... Huynh thực sự thấy ngọt à? Ta không thấy vậy ".

" Chẳng phải lúc trước ngươi từng nói ta sạch sẽ lắm à? Vậy ta cũng thấy của ngươi rất ngọt. Dạ Tuyết, ta không muốn chỉ có ngươi làm điều này cho ta, ta cũng muốn ngươi được thoải mái. Ngươi có thể nhẫn nại vì ta, ta cũng vậy. Lão công, ngươi hiểu không? "

Mộ Dung công tử ngày thường mang danh Si Tiên, vốn bị thế nhân mặc định là người điên, tính tình lãnh đạm tích tự như kim, lúc này cười lên đặc biệt đẹp đẽ. Đây là nụ cười hạnh phúc vì được người y yêu thương sâu đậm nâng niu y như trân bảo, dùng sự ôn nhu cùng mạnh mẽ lôi kéo y chìm sâu vào bể dục. Giang Dạ Tuyết hiểu ánh mắt của y có nghĩa là gì, là cầu hoan ái, cầu được yêu thương, cầu được hắn sủng nịch. Y muốn được hắn yêu chiều thỏa mãn khát vọng ái ân, muốn bản thân được mùi hương nam tính của hắn bao phủ thật chặt chẽ an toàn. Tuy giọng y đã hơi lạc đi, nhưng vào tai hắn vẫn là chất giọng thanh lãnh đầy gợϊ ȶìиᏂ mỗi lần hoan ái. Hắn nhìn đôi môi với đường nét rõ ràng kia, hôn nhẹ một cái, khẽ cọ mũi với y cười đầy xán lạn :

" Ừm, ái thê của ta nói cái gì thì chính là cái đó, huynh cũng rất ngọt ".

" Vậy ngươi đã mãn nguyện chưa? "

Mộ Dung Sở Y không biết từ lúc nào đã đổi tư thế, hai đùi mở lớn lúc này đang ngồi trên đùi hắn, đôi bàn tay ôm lấy gương mặt hắn vuốt ve đầy yêu thương, áp trán mình vào trán đối phương. Giang Dạ Tuyết nhìn phần bụng luôn thon gọn của y giờ đã phồng lên thấy rõ, nơi tư mật đang rỉ ra từng chút một dịch thể của y và hắn, bỗng nhiên cười đầy nguy hiểm, nhấc y lên để cự vật của mình cọ xát với cặp đào trắng tròn săn chắc kia. Y đánh hơi được mùi nguy hiểm, muốn tránh ra liền bị hắn giữ chặt, bất đắc dĩ chịu sự khống chế của hắn. Giang Dạ Tuyết vẫn giữ nụ cười đó, cười đến đôi mắt hạnh thành vầng trăng khuyết, nhìn y cất lời :

" Sở Y nói xem ta đã thỏa mãn chưa? "

Mộ Dung Sở Y thầm than không ổn rồi, gương mặt y lần nữa đỏ lên, sắc đỏ lan xuống cần cổ thon dài. Nghiệt vật kia vừa mới phát tiết giờ lại dựng đứng, cọ qua cọ lại giữa đôi bờ mông trắng mịn tựa như muốn được y an ủi để ý. Y nhịn không được có chút giận mà nhéo hắn một cái, xù lông cất giọng đầy oán trách :

" Ngươi lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy hả? Vừa mới phát tiết xong đã cứng lại rồi, muốn ta chết vì ngươi có đúng không? "

" Cái này là nhờ huynh, ta mới được như vậy. Huynh giúp ta triệt ma khí, dùng hẳn thuốc quý là Linh Lung Dược, không phải nói người dùng khỏi bệnh rồi còn khỏe hơn trước khi bệnh sao? Vậy ta phải cảm ơn Sở Y ca ca mới đúng. Ta không dám đòi hỏi gì tiểu cữu đâu, ta chỉ là lấy thân báo đáp thôi, không biết Mộ Dung tiên sinh có muốn mua không? "

Mộ Dung Sở Y tuy sống lâu năm với hắn, trình độ nghe hiểu cũng tăng lên đáng kể, nhưng để ứng phó với những gì hắn muốn làm thực sự không thể nhất thời liền nghĩ ra cách. Trong lúc y hơi cúi đầu suy tư, Giang Dạ Tuyết đã bất ngờ nâng người lên, nhắm chuẩn xác vị trí để nghiệt vật kia đâm sâu vào bên trong y. Mộ Dung Sở Y ngay giây phút được nhấc lên, đôi chân thon dài theo quán tính quấn lấy hông nam nhân bên dưới. Hắn làm như vậy khiến y không thể không rêи ɾỉ, nhưng đôi chân cọ cọ bên eo hắn như làm nũng, không muốn hắn buông ra :

" Ưʍ... Ngươi thả ta ra... Quá sâu rồi... Lão công... Không được... "

Giang Dạ Tuyết nhìn bụng mỹ nhân vốn dĩ đã phồng nhẹ giờ còn gồ lên thấy rõ vì cự vật của hắn, thích ý đưa tay vuốt ve bụng của mèo trắng lớn, hôn má y một cái thật kêu :

" Huynh đừng nóng, ta chỉ cảm thấy may mắn vì huynh không phải nữ nhân ".

" Vì sao? "

" Huynh nghĩ xem, nếu huynh là nữ nhân còn không cùng huyết thống với ta, kết quả của chúng ta sẽ đẹp hơn như vậy rất nhiều. Đã thành thân một năm rồi, cứ vài đêm lại chơi như vậy, ta không biết huynh sẽ mang thai vì ta bao nhiêu hài tử nữa ".

" Lại nói bậy bạ, nào có nam nhân sinh được hài tử? Đọc sách ít thôi, cứ theo Cố Mang đọc những loại sách kia coi chừng ngốc luôn đó ".

" Không đâu, vẫn là nam nhân tốt hơn, nữ tử cũng không đẹp bằng huynh. Có điều, huynh đã dụng tâm chữa trị còn học nhiều thứ vì ta như thế, không bằng huynh chăm ta tốt một chút. Ta nuôi huynh, huynh chăm lại ta, ta khỏe thì huynh mới có đồ tốt mà dùng, ta nói đúng không? "

" Ngươi lảm nhảm cái gì đó? Đồ tốt gì hả? Trên người ngươi có chỗ nào tốt? "

Giang Dạ Tuyết không biết Mộ Dung Sở Y không hiểu thật hay giả vờ không hiểu, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay người trong lòng sờ chỗ đang gồ lên, nói nhỏ bên tai mỹ nhân :

" Huynh nhìn đi, lên tới đây luôn rồi, của ta không tốt sao? Đêm nay Tiểu Long Nữ ăn rất nhiều dương tinh của ta, còn nói ta không tốt? Rõ ràng là tiểu cữu giữ lấy ta không chịu buông, Sở Y ca ca nhớ ta đến vậy à? Huynh xem, nửa tháng nay nó rất nhớ huynh, rất muốn được huynh an ủi vỗ về, rất muốn được ủ ấm bên trong huynh. Ta từng nghĩ được ở bên trong bảo bối là tốt nhất, nhưng hôm nay ta mới biết, kỹ thuật khẩu giao của huynh rất lợi hại. So với việc ta làm như vậy với huynh và ta chơi huynh, thê tử của ta thích cái nào hơn? "

Mộ Dung Sở Y chỉ thấy hắn ngày càng vô sỉ, nhu cầu ở phương diện này càng lúc càng lớn, y cũng không biết mình có thể chịu được bao lâu nữa. Mỗi câu Giang Dạ Tuyết nói ra đều chọc cho y mặt đỏ tai hồng, cả cơ thể nóng bừng run rẩy, y không biết phải giấu mặt vào đâu nữa. Thậm chí từng câu từng chữ của hắn khiến bên dưới của y càng mυ"ŧ lấy hắn nhiều hơn, chặt chẽ quấn quýt như hận không thể vĩnh viễn giữ luôn bên trong mình. Mộ Dung Sở Y thầm mắng bản thân sao có thể không còn mặt mũi luân hãm nhiều tới vậy, chỉ có thể bực dọc chất vấn Giang Dạ Tuyết nhằm che giấu đi dục hỏa đang cuồn cuộn trong người. Mắt phượng lưu ly nhuộm một tầng tình ái dạt dào ý xuân, thính tai đỏ ửng lên, giọng nói cũng mất đi uy nghiêm thường thấy :

" Ngươi xem ta là gì? Đồ chơi của ngươi sao? Không được phép nói từ đó nữa ".

" Từ nào? "

" ... "

Nhìn Mộ Dung Sở Y gương mặt dần xụ xuống hơi phụng phịu hờn dỗi, bàn tay muốn cuộn lại thành nắm đấm, hắn mới cười nhẹ, áp mặt mình vào lòng bàn tay y :

" À, ta hiểu rồi. Ca ca tốt, cổ họng huynh có khó chịu không? "

Mộ Dung Sở Y chỉ thấy bụng trướng vô cùng, cổ họng y vẫn còn cảm giác nóng ẩm tanh nhạt nhưng vì không muốn làm hắn buồn nên chỉ nhẹ lắc đầu. Y đồng ý giữ lại toàn bộ dịch trắng đặc sệt kia, thậm chí nuốt hết tất cả, đương nhiên là mất sức nhiều hơn hắn. Y không trả lời, chỉ ngập ngừng hỏi một câu khác, tuy không rõ ràng nhưng Giang Dạ Tuyết vẫn hiểu ý đáp lại, đáp án khiến tim y đập nhanh hơn một chút :

" Còn ngươi, có mệt không? Còn muốn nữa không? "

" Chỉ cần là huynh, bao nhiêu cũng không mệt ".

" Hôm nay ba lần rồi đó, sắc lang! Chỉ được một lần cuối nữa thôi, ngoan, nghe lời. Dạ Tuyết, ta mệt rồi. Lần sau tiểu cữu lại bù cho ngươi, có được không? "

" ... "

" Đợi vài ngày nữa, ta khỏe hơn một chút, chúng ta lại tiếp tục, ý ngươi thế nào? Phu quân? "

Mộ Dung Sở Y rất hiếm khi làm nũng với hắn, giờ đây lại chôn mặt vào hõm vai nam nhân cắn nhẹ, hôn khắp cổ Giang Dạ Tuyết, lại cắn một cái ở dái tai hắn. Y dùng giọng dịu dàng hơn một chút gọi hắn nhưng lời nói ra đầy dụ hoặc, nói rằng lần sau sẽ bù cho hắn. Y hoàn toàn không ngó lơ nhu cầu của hắn, ngược lại còn mắt nhắm mắt mở chiều theo, đã thế thì hắn càng phải làm tốt bổn phận của mình. Giang Dạ Tuyết muốn làm y sung sướиɠ ngất ngây, muốn mỹ nhân trong ngực khóc đến mức yếu ớt chỉ có thể gọi tên hắn. Nhận được tín hiệu từ thê tử, cự vật trong cơ thể y như lớn hơn một vòng, hắn đưa tay vuốt ve vành tai nhạy cảm nóng đỏ, thấp giọng nói :

" Được, chỉ một lần nữa thôi, nhất ngôn cửu đỉnh. Sở Y, ta muốn chỗ này của huynh có một chiếc khuyên tai, hay một đôi cũng được, và ta sẽ tự làm nó, sau đó tự tay đeo cho tiểu cữu. Nói thật, ta luôn cảm thấy mỗi lần huynh mắng ta là sắc lang, dường như huynh đang mắng yêu ta vậy. Mỹ nhân của ta còn chưa tận hứng, huynh thả lỏng chút, ta sẽ giúp huynh sung sướиɠ đến tận cùng, không nhớ được gì khác ngoài ta. Thê tử của ta, bên trong huynh vẫn chặt như vậy, ta yêu Sở Y nhất ".

" Ngươi xem ta là nữ nhân hay sao mà muốn ta đeo khuyên tai? Muốn làm thì làm, cần gì phải nói nhiều như vậy? "

" Phải không? Sở Y ca ca, ta còn chưa làm gì huynh đã ướt hết rồi, ngoài miệng còn mắng ta là sắc lang. Huynh thích ta lại không chịu nói ra, ta tổn thương lắm đấy ".

Giang Dạ Tuyết đang nói bỗng cố ý đâm một cái từ dưới lên, lại ngồi yên nhìn y không động đậy nữa. Mộ Dung Sở Y bị hắn động bất ngờ, bạch trọc của hắn hòa lẫn chất lỏng trong suốt của y, lần nữa rỉ ra giữa nơi cả hai giao hợp làm y xấu hổ không thôi, toàn thân như thể đang chìm trong nồi nước sôi. Loại cảm giác chỉ đưa vào rồi không có động thái gì nữa khiến Mộ Dung Sở Y vô cùng khó chịu, Giang Dạ Tuyết chưa bao giờ dùng thái độ này bộc lộ ý tứ của hắn. Ánh mắt hắn nóng rực như lửa thiêu đốt ái nhân, không hề tránh né, chỉ đơn giản là nhìn y như vậy, muốn xem thử y sẽ làm thế nào. Một cái liếc mắt đưa tình khiến y hiểu ra, hắn muốn y chủ động cưỡi lên người hắn, muốn nhìn thấy y đắm chìm vào ái dục, ánh mắt sướиɠ đến thất thần chỉ chứa mỗi hình bóng của hắn. Mộ Dung Sở Y không muốn tình trạng này kéo dài thêm nữa, y khẽ cử động thân mình nhưng nam nhân kia vẫn không có ý định động đậy, y chỉ có thể bỏ xuống mặt mũi năn nỉ hắn :

" Dạ Tuyết, ngươi động một chút đi, có được không? Đừng im lặng vậy mà ".

" Tiểu cữu đoán xem vì sao ta không làm gì hết? "

" Ta... Không biết ".

" Vậy để ta nói, đây là cách ta mới nghĩ ra để phạt huynh nếu ca ca còn vô cớ chiến tranh lạnh với ta. Huynh không cho ta ôm, ta cũng không động đậy, huynh tự nghĩ cách đi. Ta có thể nhường nhịn Sở Y mọi chuyện, nhưng nếu không có lý do chính đáng, huynh muốn ta làm gì ta cũng không làm. Nhân tiện ta cũng nói luôn, nếu tiểu cữu dám nhắc đến " Hòa ly ", ta làm huynh ba ngày cũng không xuống được giường. Nếu huynh giận ta không có lý do, kết quả sẽ như bây giờ, huynh muốn thế nào? "

Lần này Mộ Dung Sở Y thực sự sợ hắn rồi. Giang Dạ Tuyết bình thường nhìn ôn hòa tốt tính, kỳ thực hắn ghim rất lâu, nhất là những chuyện có liên quan đến y. Mộ Dung Sở Y biết y xin lỗi không có nghĩa hắn sẽ bỏ qua, chỉ là không muốn nhắc lại mà thôi. Nếu y không làm gì thật, sợ rằng hắn sẽ giữ nguyên tư thế này ngủ cùng y, mất nhiều hơn được. Mộ Dung tiên sinh hiện tại đã quá mệt rồi, y cực kỳ buồn ngủ, chỉ muốn kết thúc nhanh rồi chìm vào mộng đẹp thôi. Dứt khoát quyết định như thế, y nhỏ giọng xin lỗi hắn :

" Dạ Tuyết, lão công, xin lỗi, ta sai rồi. Ta hứa sẽ không có lần sau, nhất định không vô cớ giận dỗi ngươi nữa. Phu quân, ngươi... Ngươi động một chút đi, ngươi như vậy... Ta khó chịu lắm... Hức... Ta... Trướng bụng... Hức... Phu quân, ta biết sai rồi... Ta van cầu ngươi... Hức... Đừng lạnh nhạt như vậy... Ta không chịu được... Hức... Ngươi mau động đi... Ta muốn... Muốn ngươi... Cho ta đi... Hức... Ta nhớ ngươi... Nhớ sắp phát điên rồi... Lão công... Ta... Hức... Biết lỗi rồi... Van cầu ngươi... Hức... Đừng đối xử với ta như vậy... Ta chỉ yêu ngươi... Không còn ai nữa... Ta nhớ... Nhớ ngươi... "

Giang Dạ Tuyết kỳ thực ngay từ câu xin lỗi đầu tiên, tâm hắn sớm đã mềm nhũn. Sau đó thấy y vì muốn được tha thứ mà chấp nhận hạ mình van xin hắn, khóe mắt đỏ bừng trào ra từng giọt nước mắt đầy tủi thân, hắn không chịu được. Hắn không phải cố ý muốn gây khó dễ cho y, nhưng nếu không có bài học, Tiểu Long Nữ nhà hắn sẽ không biết y sai ở đâu. Hắn đưa tay ôn nhu lau đi hai hàng lệ lăn dài trên má y, dịu dàng hỏi :

" Vậy huynh muốn ta làm gì đây? Tiểu Long Nữ nói to một chút, ban nãy ta nghe không rõ ".

" Xin ngươi... Đừng dày vò ta như thế... Ngươi động đi... Hức... Động một chút... Có được không? Dạ Tuyết, lão công, phu quân, ngươi... Ngươi cho ta đi... Ta muốn ngươi cho ta, ngươi có làm mạnh ta đều chịu được... Ngươi đừng như vậy... Hức... Ta không muốn... "

Mộ Dung Sở Y không còn lý trí nữa, y chỉ muốn hắn động, muốn hắn làm y thoải mái, muốn hắn cho y tất cả những gì hắn có. Không có vòng tay hắn ôm ngủ mỗi đêm, y đã thiếu cảm giác an toàn không chịu nổi, giờ hắn còn như vậy... Càng nghĩ y càng chạnh lòng, nước mắt rơi càng nhiều hơn, Giang Dạ Tuyết nhìn mà xót xa. Mèo trắng lớn của hắn cũng có ngày chịu hạ mình xuống, hắn biết y quá ngạo kiều cao quý, nhưng ai bảo người hắn yêu là y? Y đau lòng làm sao Giang Dạ Tuyết chịu nổi đây? Hắn hôn lên đuôi mắt phượng hồng hồng, biết y đang bị cảm xúc kích động chi phối lời nói, ôn thanh thâm tình dỗ dành y :

" Bảo bối, nhìn ta đi. Huynh nói ta nghe, huynh có nhớ ta không? Huynh nhớ cái gì của ta nhất? Nếu ta đâm huynh quá mạnh, hôm sau không xuống được giường, huynh có giận ta không? Sở Y, ta muốn nghe câu trả lời thành thật của huynh ".

Mộ Dung Sở Y nhìn hắn, trong mắt y là khao khát được yêu thương, được an toàn, được hắn ôm chặt lấy, cho dù hắn có làm loạn trong cơ thể y, y cũng cam lòng. Đôi môi sưng đỏ ngập ngừng mãi ở danh xưng y thường gọi hắn, lại không có cách nào thốt nên thành lời hoàn chỉnh, chỉ có thể mềm giọng cầu xin hắn :

" Dạ Tuyết, lão công, xin ngươi, đừng đối xử với ta như vậy. Ta nhớ ngươi, ngươi không ôm ta, ta không ngủ được. Ta... Hiện tại ta rất mệt, nhưng mà... Hức... Ta nhớ ngươi, ta sẽ không oán giận ngươi... Thà rằng ngươi động một chút, đâm ta đi, ngươi đừng dằn vặt ta như vậy... Phu quân... Hức... Ta không chịu nổi đâu... "

Giang Dạ Tuyết càng nhìn càng đau lòng, hắn không muốn nhìn y khóc vì hắn thêm một lần nào nữa, thâm tâm càng hận bản thân nhiều hơn vì làm y khóc hai lần trong một đêm. Hắn hôn lên trán y, lại hôn lên đôi mắt phượng khiến hắn si mê cả hai đời, ôm lấy y vuốt tóc dỗ dành. Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai Mộ Dung Sở Y, đầy ôn nhu, ấm áp. Có lẽ vì tự nhận thấy chính mình là một tên lưu manh bắt nạt mỹ nam tử, âm thanh của hắn phút chốc mềm mại đi rất nhiều :

" Bảo bối, là ta ép huynh phải nói ra, là ta không đúng. Sở Y tốt, ta chỉ là muốn biết, ta làm huynh có thoải mái không? Có thích không? Ta như vậy, có đủ thỏa mãn tiểu cữu không? "

" ... "

" Ca ca? Thê tử ngoan, nhìn vi phu, huynh nói ta nghe đi ".

" Ngươi rất tốt... Ta sắp không chịu nổi nữa rồi... Van cầu ngươi, mau động đi... Hức... Ta... Ta thích ngươi nhất... Ta chỉ cần ngươi... Phu quân... Hức... Dạ Tuyết, ta yêu ngươi... Yêu ngươi nhất... Hức... Ta chỉ muốn phu quân... Hức... Đâm ta đi... "

Giang Dạ Tuyết càng nghe càng không nhịn được, bất thình lình đâm mạnh một cái, hôn lên tóc y, cất giọng trầm ấm :

" Được, ái thê của ta mê người như vậy, thật quá diễm lệ câu nhân, sao ta nỡ phạt huynh được đây? Ta hứa, một lần cuối cùng, sau đó sẽ để yên cho huynh ngủ. Bảo bối, huynh biết phải làm gì mà, đúng không? "

Mộ Dung Sở Y đã sớm bị tìиɧ ɖu͙© chi phối, như người đi trong sa mạc bỗng chốc tìm được nguồn nước. Vừa nghe được hắn dịu giọng dỗ ngọt mình, y liền quấn quýt đôi môi hắn, mãnh liệt như xa cách đã lâu, mỗi lần chiến tranh lạnh quả thực đều là tiểu biệt thắng tân hôn. Y cưỡi trên thân hắn, ngực ưỡn lên, vòng eo tự nâng lên hạ xuống nhằm tìm kiếm kɧoáı ©ảʍ chết người. Giang Dạ Tuyết cũng không kiêng dè, đều đâm tới nội tạng y muốn bay loạn xạ, nhưng đổi lại hắn được nhìn thấy biểu tình của mỹ nhân. Đôi mắt phượng mỹ lệ nhẹ chớp, đuôi mắt vì bị nam nhân khinh bạc mà phiếm hồng. Mái tóc đen dài của y vì chuyển động nhiều đã hơi rối, lướt qua bờ vai vững chắc của hắn, chảy xuôi che khuất vết bớt hình hoa sen. Gương mặt y đỏ ửng, sắc đỏ lan xuống tận cần cổ, tiếng rêи ɾỉ thở dốc vụn vỡ không ngừng vang lên. Mỗi lần lên xuống như thế là một lần bạch trọc chảy ra từ bắp đùi non mềm của Mộ Dung Sở Y, ở nơi hai người gắn kết ẩm ướt rỉ ra. Bụng y đã sắp căng cứng rồi, đôi chân thon dài đã mỏi nhừ, bỗng chốc Giang Dạ Tuyết rút cự vật của hắn ra, lật người y nằm ngửa, lại kê thêm gối mềm lót dưới vòng eo mảnh khảnh đang run run, vỗ mông y nhè nhẹ nói :

" Tiểu cữu, huynh giữ chặt ta đi, nâng eo cao một chút ".

Mộ Dung Sở Y hiện tại tựa hồ không nghe được gì nữa, đôi mắt phượng muốn nhắm lại nhưng vẫn bị chủ nhân ép phải mở ra. Giờ phút này y rất mệt, đôi mắt đỏ ửng một lòng nhìn nam nhân đang ôm trọn lấy mình, theo quán tính vẫn nghe theo hắn, gót chân trắng mềm cọ xát bên hông Giang Dạ Tuyết, mặc hắn tùy ý xử trí. Hắn để y kẹp lấy chính mình, luận động giữa hai đùi y, bức y rên càng lúc càng lớn :

" Sở Y ca ca, ngay cả đùi của huynh cũng giữ ta chặt như vậy, vẫn là huynh thương ta nhất. Tiểu cữu thả lỏng một chút, sẽ không đau đâu. Ta biết huynh mệt, chỉ lần này nữa thôi, ta sẽ không làm thêm nữa. Bảo bối, sướиɠ không? Có thoải mái không? Có phải lão công của huynh mới là tốt nhất không? "

" Ưʍ... Tốt... Ngươi chậm một chút... Lão công... A... "

Mộ Dung Sở Y nhất thời thất thần, mắt phượng dâng lên một tầng hơi nước mơ màng, vô thức đáp lại hắn. Y sắp đạt đến cực hạn rồi, nhiều lần như vậy, y cũng không biết mình còn cái gì để xuất ra nữa. Tên Giang Dạ Tuyết vô sỉ này! Từ khi nào hắn có sở thích muốn nghe tiếng y khóc trên giường vậy hả? Y thầm mắng hắn trong lòng không biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng đã trót nói cho phép hắn một lần cuối cùng, lời đã nói ra cũng không thể rút lại được nữa. Đôi tay trắng nõn thon gọn siết lấy ga giường, cổ tay cơ hồ muốn nổi gân xanh, trán y ướt đẫm mồ hôi, y không chịu nổi nữa. Đến lúc y muốn xuất ra lại bị hắn chơi xấu giữ lại, chỉ nghe hắn trầm giọng nói :

" Tiểu cữu đợi ta, có được không? "

" Ngươi... Nhanh một chút... A... Ta... Không được... Dạ Tuyết... Ngươi đừng như vậy... Ưʍ... Nếu muốn, ngươi có thể trực tiếp vào... Không cần ở bên ngoài... A... "

Giang Dạ Tuyết biết y muốn hắn được tận hứng, không tiếc sức lực đang dần cạn kiệt của bản thân mở lời mời hắn. Giang Dạ Tuyết hôn lên gương mặt nóng đỏ như phát sốt của y, khẽ liếʍ một chút lau đi vệt nước mắt, giọng nói ấm áp thâm tình cất lên bên tai y :

" Tiểu cữu yên tâm, ta cho huynh hết, đều đã sâu tới tận cùng, sao có thể không cho được? Nương tử của ta, huynh sờ thử xem ".

Hắn bắt lấy bàn tay đang nắm chặt ga giường của y sờ vào phần bụng nhỏ đang gồ lên, lại lướt xuống bụng dưới căng phồng vì dương tinh của hắn, bên dưới vẫn làm loạn không ngừng. Hắn quá hiểu y, không ngừng đâm vào nơi tê dại nhất, dồn dập nhưng không mạnh, như có nơi rất ngứa không ngừng khiến y bị dày vò. Mộ Dung Sở Y không thích chuyện này, một lần nữa lên tiếng hờn dỗi trong lúc hắn đang trêu ghẹo y :

" Huynh có cảm nhận được không, tất cả đều cho huynh, là của huynh hết. Sở Y ngoan, chịu khó một chút, chỉ một chút nữa thôi, huynh cố giữ lại hết có được không? Bảo bối, huynh thật giỏi, học rất nhanh, sức bền rất cao, ngay cả miệng huynh cũng rất lợi hại, làm bao nhiêu lần vẫn chặt như vậy. Đêm nay ta vui lắm, ta thật may mắn mới có được huynh. Mỹ nhân của ta vừa thơm vừa mềm còn biết chiều lòng người, ta yêu thê tử của ta nhất ".

" Ngươi đừng... Đừng như vậy... Ta khó chịu... Ngươi bắt nạt ta... A... Đừng làm vậy... Không... "

" Không cái gì? Huynh nói rõ chút có được không? "

" Vào... Vào đi... Đừng ép ta như thế... Ưʍ... Dạ Tuyết... Ta muốn... Lão công... Đừng... Ngươi đừng dừng lại... Mạnh một chút... A... "

Mộ Dung Sở Y ý thức tan rã, cả người như bị sóng biển đánh, y không biết hắn đang nói gì. Y không muốn hắn trêu đùa y như vậy, trong đầu không còn nghĩ được nhiều nữa, chỉ nói những gì y muốn nói. Y muốn được thỏa mãn, muốn được gãi đúng chỗ ngứa, còn lại hắn nói gì y không hiểu, chỉ biết hắn vẫn đang nắm chặt tay mình, dùng toàn lực đâm rút. Trong mắt hắn lúc này Mộ Dung Sở Y có bao nhiêu phong tình gợi cảm, chính bản thân y cũng không biết được. Y nhíu chặt đôi mày kiếm, đuôi mắt đỏ bừng vì khóc, đôi môi mềm mại ướŧ áŧ khẽ hé mở, không còn cắn chặt kiềm nén tiếng rên nữa rồi. Giang Dạ Tuyết chính là muốn thấy y thoải mái buông thả như vậy, có rêи ɾỉ phóng túng hơn nữa cũng là thê tử của hắn, hắn yêu mọi dáng vẻ y có. Lúc sắp đến cao trào, Giang Dạ Tuyết đổi hướng dồn tất cả vào bên trong y động thêm hơn chục cái nữa mới hoàn toàn phóng thích, buông tha Mộ Dung Sở Y đang bứt rứt khó chịu. Y nghe được tiếng hắn gầm lên trút toàn bộ vào bụng y, bản thân đồng thời được giải thoát. Y bắn rất nhiều, dòng sữa trắng đυ.c bắn lên đầy tay hắn, dính cả phần bụng săn chắc đang để trần của Giang Dạ Tuyết, nội y trắng của cả hai cũng không thoát, đôi chân trần quấn chặt lấy vòng eo hắn như muốn cùng nhau tan chảy. Mãnh liệt, nóng bỏng, sung sướиɠ, ngọt ngào là những gì y có thể nghĩ được lúc này. Mộ Dung Sở Y nghe được chính mình nói trước khi ngủ thϊếp đi vì kiệt sức, cũng nghe được lời đáp lại của hắn, trái tim y như được ăn mật ngọt, hạnh phúc khôn tả :

" Phu quân... Ta... Yêu ngươi... "

" Ta cũng yêu huynh, yêu đến chết đi được ".

Đến lúc Giang Dạ Tuyết trút hết toàn bộ chất lỏng đặc sệt trắng sữa kia vào bụng y, Mộ Dung Sở Y đã mất đi ý thức, chỉ còn l*иg ngực trắng mịn vẫn hô hấp đều đặn, áo trắng xộc xệch lót dưới thân y, toàn thân vương vấn bạch trọc của cả hai. Hai người bắt đầu từ lúc còn sớm, hiện tại đã nửa đêm, gọi tiểu nhị lên dọn phòng giờ này cũng không tốt lắm nên hắn chỉ đơn giản thu dọn một chút, sau đó lên giường ôm lấy y. Giữa bắp đùi Mộ Dung Sở Y ướt đẫm, ái dịch tràn ra không ngừng ướt hết chăn nhưng tất cả đều bị hắn chặn lại. Nửa tháng ăn chay, đêm nay Giang Dạ Tuyết cực kỳ hài lòng mỹ mãn ôm tiểu tức phụ nhà hắn, trước khi ngủ còn hôn nhẹ lên đôi mắt phượng đã đóng chặt. Khi Mộ Dung công tử tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, y chớp nhẹ mi mắt. Đôi mắt mông lung mờ mịt chậm rãi hé mở, phát hiện bản thân đang được hắn ôm từ phía sau, l*иg ngực rắn chắc áp sát vào tấm lưng trần mịn màng, chỉ có tấm chăn dày bao lấy thân thể cả hai. Si Tiên đối với chuyện ân ái tuy không thể nói là hiểu hết, nhưng kết quả sau mỗi đêm y là người rõ nhất. Xương cốt y muốn gãy vụn tựa như phế nhân, một ngón tay cũng không thể động đậy. Mộ Dung Sở Y cố chống đỡ thân mình muốn ngồi dậy, vừa nhấc người lên một chút đã nằm trở lại giường không cách nào trở mình được nữa. Giang Dạ Tuyết bị động tĩnh của y làm tỉnh giấc, vòng tay ôm lấy y, hơi dụi gương mặt đẹp trai sáng sủa vào mái tóc đen mềm, hôn má y một cái, giọng vẫn còn ngái ngủ :

" Chào buổi sáng, tiểu cữu ".

" Ta làm ngươi tỉnh giấc rồi? Dậy sớm như vậy? "

" Với huynh là sớm, với người khác trời đã sáng lắm rồi. Huynh còn nhớ hôm nay phải làm gì không? "

Mộ Dung Sở Y trầm tư ngẫm nghĩ, nhớ ra y có hẹn dùng cơm ở tửu lâu với Sở Vãn Ninh, bản thân lại vô lực không dậy nổi, chỉ đành nói với người sau lưng :

" Hôm nay ta có hẹn, ngươi giúp ta sửa soạn một chút, đừng để họ chờ lâu ".

" Ta nhớ Sở Y hẹn bọn họ là buổi trưa, giờ còn chưa tới lúc đâu. Huynh mệt thì cứ nằm một lát đi, không vội ".

Được hắn ôm cứng như vậy, kỳ thực Mộ Dung Sở Y có chút không thoải mái. Y muốn động đậy cơ thể một chút, nhưng vừa cử động y lại nhận ra một vấn đề khác, nhất thời toàn thân cứng ngắc, thính tai dần nóng đỏ lên. Giang Dạ Tuyết tinh tế nhận ra thay đổi nhỏ của y, dịu dàng cất lời :

" Huynh sao vậy? Không ổn chỗ nào sao? "

" Ngươi... Mới sáng sớm đã lớn như vậy, muốn mưu sát ta sao? Còn nữa, toàn thân đều dính nhớp, ngươi không thấy khó chịu à? "

Giang Dạ Tuyết ngẫm nghĩ một chút mới hiểu y đang nói gì, hóa ra là đang mắng hắn, còn là mắng thẳng mặt không kiêng dè. Nơi riêng tư của y đang bị chặn lại bằng chính nghiệt vật của hắn, đây mới là điều khiến Si Tiên luôn lạnh lùng hờ hững muốn xù lông. Từ đêm qua y đã trướng bụng vì chứa quá nhiều, hiện tại còn giữ không thả ra, bụng y bây giờ nhìn chẳng khác gì đang mang thai vài tháng, quá xấu hổ! Y còn chưa nói được câu tiếp theo đã nghe thấy giọng cười khẽ bên tai mình, còn thấy hơi nhột, là hắn đang ngậm lấy vành tai y liếʍ nhẹ, bàn tay hư hỏng sờ bụng người trong lòng :

" Đêm qua chúng ta làm đến tận nửa đêm, muốn gọi người lên dọn phòng cũng không được. Hơn nữa, ta không muốn ai nhìn thấy thân thể huynh ngoài ta, đó là mạo phạm huynh. Ta thấy, được Tiểu Long Nữ ủ ấm cả đêm như vậy cũng không tệ nha, đúng là chỉ có tiểu cữu thương ta nhất. Huynh chịu khó một chút, hôm nay trả phòng rồi để họ dọn dẹp luôn một thể. Sở Y ngoan, huynh không cần làm gì cả, ta làm hết cho huynh ".

" Vậy thì mau rút ra, ngươi sờ loạn bụng ta làm gì? Ngươi nghĩ ai cũng không biết xấu hổ như ngươi chắc? Ta giữ hết những thứ này trong người có khác gì nữ nhân đâu? "

" Ta rút ra sợ là có người không vui đâu. Đêm qua ta nhớ nương tử của ta còn van cầu ta đâm vào, quấn chặt lấy ta không buông. Tiểu cữu, không phải ta không muốn lấy ra, mà là huynh mυ"ŧ lấy ta chặt quá không rút ra được. Có điều, bảo bối chịu khó giữ hết ngần ấy của ta cả đêm, có thể làm bụng của ái thê lớn như mang thai, phu quân thực sự rất vui ".

Mộ Dung Sở Y không nói được nữa, đúng là đêm qua trong lúc ý loạn tình mê y đã nói những lời đó, càng nghĩ mặt y càng đỏ lên. Tên này đúng là miệng lưỡi ngày càng xảo quyệt, đáng giận! Đương lúc y còn trầm mặc đấu tranh nội tâm dữ dội, nghĩ lại thật uổng phí cho những cô nương trong vương đô Trọng Hoa một mực nghĩ y là công, thì giọng nói trầm ấm kia lại thủ thỉ vào tai y :

" Sở Y ca ca, Mộ Dung công tử, ta không chịu được, huynh có nhận ra không? "

Si Tiên như vừa trong mộng cảnh tỉnh lại, hắn hỏi y có nhận ra không, là nhận ra cái gì? Bất chợt trong cơ thể y càng lúc càng nóng, là Giang Dạ Tuyết có phản ứng sinh lý vào sáng sớm, không lẽ... Y hoang mang không dứt, không biết phải làm gì, hắn đã tiếp tục năn nỉ :

" Xem như ta chuộc lỗi đêm qua làm huynh đau, có được không? Chỉ một lần thôi, tiểu cữu? "

" Lên giường đừng có gọi ta là " Tiểu cữu "! Dạ Tuyết, có phải ta dung túng dễ dãi quá không quản ngươi nên ngươi được nước làm tới có phải không? Ta thưởng xong rồi, còn lại ngươi tự mình xử trí đi, ta không giúp".

Mộ Dung Sở Y ngủ một đêm không mộng mị còn đặc biệt ngon giấc, không có bất an trong lòng. Đêm qua y thực sự rất vui, rất hạnh phúc, cực kỳ hào phóng mặc cho Giang Dạ Tuyết tùy ý xử trí còn hồ ngôn loạn ngữ nói muốn y mang thai. Tuy ngoài miệng trách cứ hắn được nước làm tới, nhưng chỉ cần trong khả năng có thể đáp ứng được, y đều bằng lòng chiều hắn. Giang Dạ Tuyết hoàn toàn tôn trọng ý kiến của y, mỹ nhân không muốn, hắn sẽ không làm. Mộ Dung Sở Y được hắn ôm lấy, trong phòng tràn ngập mùi vị ân ái chưa dứt song y không bận tâm, chỉ âm thầm hưởng thụ cái ôm của nam nhân phía sau, cái ôm đầy an toàn, xứng đáng để y thả lỏng bản thân. Mộ Dung công tử thầm nghĩ, nửa tháng qua có thể xem như chăn đơn gối chiếc, cứ như hai người xa lạ ngủ chung một giường. Y không thể hiểu nổi, cũng không biết mình đã tính sai bước nào, rõ ràng là y chữa bệnh cho hắn, sao giờ lại thành tự bê đá đập chân mình vậy? Đêm qua lần cuối cùng trước khi ngất đi, y còn cảm nhận được dòng bạch trọc kia vẫn sền sệt như lúc đầu, mà y cũng không thua kém hắn. Mộ Dung tiên sinh thầm sỉ vả chính mình từ bao giờ y phóng túng như vậy, bị hắn kéo vào bể dục trầm luân triền miên không dứt, lại không nguyện ý rời xa hắn, mặc hắn xử trí làm loạn. Từng mảnh ghép dần ghép lại trong trí nhớ y, hắn nói đêm đầu tiên không được ôm người ngủ, sáng dậy lại phải nhịn không biết xử trí thế nào, nóng đến khó chịu như sắp phát bệnh, y bỗng có chút không nỡ để hắn chịu khổ. Đang miên man chìm trong dòng suy nghĩ, " Đồ tốt " mà Giang Dạ Tuyết nói kia lại bắt đầu rục rịch, vừa cứng vừa nóng, đến hơi thở sau gáy cũng nóng hầm hập :

" Sở Y? Tiểu cữu? Tiểu Long Nữ? Ca ca? Tiểu nương tử? Tiểu tức phụ? "

" Gọi nhiều tên như vậy làm gì? Còn cái gì mà " Tiểu tức phụ "? Ta đây không rảnh làm tiểu tức phụ nuôi con cho ngươi, đừng làm chuyện dư thừa! "

" Được được, không gọi " Tiểu tức phụ ", ta gọi cái khác, dù sao cũng đều là gọi huynh thôi ".

Giang Dạ Tuyết biết y không giận mới xoay người y từ nằm quay lưng với hắn thành nằm trong lòng hắn. Đôi bàn tay dày rộng ấm áp vuốt ve mái tóc đen mượt, đến làn da non mềm sau gáy người thương, vân vê sợi dây chuyền đỏ tươi :

" Thê tử thật tốt, ngẩng mặt lên cho phu quân xem nào ".

Y nghe lời hắn ngẩng đầu lên, đuôi mắt vẫn còn hồng một chút, đôi môi sưng đỏ càng gợϊ ȶìиᏂ hơn. Đôi mắt phượng sâu thẳm đang nhìn hắn đầy hoài nghi dò xét, cả gương mặt nóng như lửa đốt, chỉ thấy hắn hôn lên trán y, vùi đầu y vào ngực mình :

" Thật xinh đẹp, thật ngoan, Sở Y của ta là đẹp nhất tốt nhất. Ta yêu nhất vẫn là đôi môi này, vừa ấm vừa mềm còn rất biết chiều chuộng phu quân. Đôi môi căng mọng như vậy hôn thật thích, ngậm lấy ta còn sảng khoái hơn nhiều. Đợi về lại Trọng Hoa rồi, huynh nấu cơm cho ta ăn có được không? "

" ... Ta không biết nấu nhiều món. Thêm nữa... Ta nấu tuy không được ngon như ngươi, nhưng dù sao vẫn miễn cưỡng có thể ăn được, cũng... Cũng tạm ".

" Sao có thể chỉ là " Cũng tạm " được? Huynh nấu thực sự rất ngon, đừng ngại. Không có vấn đề gì hết, Sở Y ca ca thừa hưởng thiên phú nấu ăn từ mẹ, chắc chắn luyện tập một thời gian là ổn. Ta không vội, tiểu cữu có thể từ từ học, nhưng chỉ có ta được ăn món huynh làm thôi ".

" Ngươi sao lại ích kỷ như vậy hả? "

" Ta thích, ngay cả thân thể này cũng là của ta, không ai được chạm vào. Nhưng mà, Tiểu Long Nữ sao lại chảy nhiều nước như vậy? Ta chỉ mới nói mấy câu mà huynh đã ướt hết rồi, mẫn cảm quá đi! Sở Y của ta động tình rồi? "

Vừa nói dứt lời, hắn đã cười khúc khích nhấc y dậy, đặt y ngồi trên đùi mình. Đôi chân săn chắc theo thói quen vòng lấy eo hắn, điều này làm Giang Dạ Tuyết vui sướиɠ không thôi. Hắn thử xoa nắn cả người y vài cái, chỉ thấy y hơi nhíu mày, sợ làm y đau, ân cần hỏi han y :

" Huynh còn đau không? "

" Không có gì, đau một chút... Chỉ là... Sau mỗi đêm... Ta đều không dậy nổi... Sau lần này, ngươi phải rửa sạch cho ta, tuyệt đối không được để thứ gì còn sót lại ".

" Được, ta nghe lời tiểu cữu, nhưng ta sợ Sở Y sẽ không chịu nổi. Nếu huynh không muốn, ta sẽ không làm, chỉ giúp huynh tắm gội thay y phục thôi, đừng miễn cưỡng bản thân ".

" Đã là phu quân của ta, không có chuyện chưa chiến đã bỏ cuộc. Không phải mỗi lần như vậy đều là hữu cầu tất ứng sao? Ta hỏi lại lần nữa, ngươi có cho ta không? "

" Là huynh tự nói đấy. Mộ Dung công tử nhất ngôn cửu đỉnh, không trách ta được đâu. Thê tử có tâm, vi phu đương nhiên là đáp ứng ".

Một lần lăn lộn này kéo dài hẳn nửa canh giờ, bụng y giờ đây còn phồng lên rất nhiều so với đêm qua. Giang Dạ Tuyết nói đúng, từ khi triệt để loại bỏ hết ma khí, hắn khỏe hơn trước gấp nhiều lần, từ hôm qua đến giờ cứ như thực sự muốn làm bụng mèo trắng lớn mang thai vậy. Mỗi lần động đều khiến y không kìm được mà rêи ɾỉ, cần cổ thon dài ngửa ra sau bị hắn cắи ʍút̼, vòng eo thon gọn cong lên thành một đường cong mê người. Mỗi câu hắn nói ra đều khiến y thẹn thùng, sắc đỏ lan xuống cổ, toàn thân ướt đẫm như vừa tắm xong. Bàn tay hắn xoa nắn đôi bờ mông trắng tuyết căng tròn, rất thích vỗ vào nó. Mỗi cái vỗ càng giúp hắn đi vào sâu hơn, dịch thể trong suốt hòa cùng dương tinh sền sệt tràn ra càng nhiều, ướt hết cả nơi hai người giao hợp. Lần này vừa đúng lúc đạt đến cao trào, Mộ Dung Sở Y chỉ rên được một chút, nếu còn làm nữa cổ họng y sẽ không nói được mất :

" A... Lão công... Quá sâu rồi... Phu quân... Ta không chứa nổi... Ưʍ... Ngươi chậm đã... "

" Tiểu Long Nữ, huynh thật chặt, bên trong huynh thật ấm áp. Huynh chảy nước nhiều quá, ướt hết tay ta rồi. Mỹ nhân của ta, huynh rất ngọt, vừa thơm vừa mềm, ta thích lắm. Cho dù là đời trước hay hiện tại, ta chỉ yêu mình huynh, ta yêu Mộ Dung Sở Y nhất ".

Giang Dạ Tuyết giải phóng xong đúng là bình tĩnh lại không ít, nhìn sang nương tử đang mệt mỏi gục đầu lên vai hắn thở hổn hển từng hơi. Y xuất ra dính đầy bụng hắn, vẫn nhiều, vẫn đậm mùi như vậy, nhưng y thấy bản thân rất tốt, cực kỳ sung sướиɠ mà tận hưởng, vẻ mặt đầy thỏa mãn hài lòng. Bạch trọc đặc sệt của Giang Dạ Tuyết chảy vào cơ thể y, nóng bỏng ngọt ngào như chính con người hắn, lại nghe hắn thì thầm bên tai :

" Không ngờ Sở Y ca ca lại mạnh mẽ dai sức như thế, rất đậm đặc, rất nhiều, huynh không bẩn chút nào cả. Kỹ thuật cũng càng ngày càng tăng tiến, ta thích tiểu cữu như vậy. Ta muốn ôm huynh nhiều một chút, muốn huynh mỗi ngày gọi ta bằng danh xưng kia, muốn nghe huynh rêи ɾỉ phóng đãng hơn. Mỗi lần huynh chủ động, ta thực sự rất vui, vì điều đó có nghĩa là ta chiếm một vị trí rất quan trọng trong tâm của bảo bối. Mỹ nhân của ta sẵn lòng chiều theo ý ta, ta cũng sẽ không để huynh bị thiệt thòi, không để huynh thiếu bất cứ thứ gì. Thê tử có như thế nào, vi phu là người hiểu rõ nhất. Huynh là sạch sẽ nhất, huynh không bẩn, đừng sợ. Ta yêu mọi thứ của Sở Y, vĩnh viễn không bao giờ chê huynh. Tiểu Long Nữ, có thoải mái không? "

Giang Dạ Tuyết mỗi lần ôm đều khiến y không thở được, lần này lại chèn ép bụng nhỏ của y. Mộ Dung Sở Y hiểu những gì hắn đang nói, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, chóp mũi y nhất thời đỏ hồng cay cay, hô hấp khó khăn chỉ có thể vỗ nhẹ lên lưng hắn nhắc nhở :

" Ngươi nhẹ tay một chút, ta trướng bụng. Những gì ngươi nói, ta đều hiểu, ta cũng không đòi hỏi gì nhiều. Dạ Tuyết, kỳ thực ta... Ngươi làm ta... Rất... Thoải mái, ta... Vĩnh viễn yêu ngươi. Phu quân, ngươi rất tốt, rất thú vị, nhưng ngươi đừng đối xử với ta giống như đêm qua, ta không thích. Đã bình tĩnh hơn chưa? Còn nóng không? Vết cào sau lưng ngươi còn chưa bôi thuốc nữa, ta xem nào ".

" Ta xin lỗi, sẽ không bắt ép huynh phải năn nỉ ta nữa đâu. Huynh cứ ngồi yên đó đi, ta giúp huynh sửa soạn, chỉ cần huynh thoải mái là được. Ái thê của ta có mệt không? "

" Thử là ngươi xem ".

" Được được được, là lỗi của ta. Ta chuộc lỗi rồi, ca ca hôn ta một cái có được không? "

" Ngươi còn là trẻ con hay sao mà suốt ngày cứ đòi ôm hôn vậy? Thế nào? Có sướиɠ không? "

Miệng thì nói vậy, nhưng Mộ Dung Sở Y đã nghiêng mặt qua áp môi mình lên môi hắn, thật nhẹ, thật dịu dàng, lại bị hắn thuận thế kéo vào nụ hôn sâu. Đợi đến khi buông ra, sợi chỉ bạc vương trên môi y, vào mắt hắn lại có biết bao nhiêu ngọt ngào. Hắn dùng chăn quấn toàn thân tiểu cữu, hôn lên tóc y, áp trán mình lên trán y cọ cọ, còn hôn lên đôi má mịn màng kia :

" Không phải trẻ con, nhưng nhỏ hơn huynh là được, đó là một lợi thế. Cho dù là năm năm hay mười năm sau, ta có thể đảm bảo huynh vẫn có đồ tốt để dùng. Bảo bối, đêm qua huynh rất tuyệt vời, sáng nay cũng vậy, ta rất sướиɠ, cũng chỉ có huynh chiều được ta, vất vả cho tiểu cữu rồi. Sở Y ngoan ngoãn ở đây đợi ta, đừng đi đâu hết ".

Giang Dạ Tuyết vừa quay lưng đi đã nghe được y bật cười thật khẽ, nhìn lại thì thấy Mộ Dung Sở Y đầy mặt tươi cười hạnh phúc. Y xua tay với hắn, vô tình để lộ ra cần cổ và khuôn ngực trắng ngần chi chít dấu hôn đỏ hồng :

" Mau đi đi, ngươi còn phải giúp ta thay y phục nữa, sắc lang dục cầu bất mãn ".

Giang Dạ Tuyết nghe được y cố ý nhấn mạnh bốn chữ " Dục cầu bất mãn ", khóe môi cong lên thành một nụ cười ấm áp như gió xuân nhưng không kém phần dụ hoặc. Nụ cười này vào mắt Mộ Dung Sở Y lại đáng ghét không chịu được, vẻ mặt y thoáng chốc biến đổi như mèo con muốn xù lông, trừng mắt mắng hắn :

" Ừm đúng rồi, ta là sắc lang đó, nhưng chỉ dục cầu bất mãn với Mộ Dung Sở Y thôi. Nói thật, ta tìm không ra người thứ hai bên ngoài mềm mại ngọt ngào bên trong ấm áp thủy chung giữ lấy ta chặt như vậy đâu ".

" Ngươi... Vô sỉ! Hư hỏng! "

" Ta hư hỏng nhưng vẫn có người chịu gả cho ta, mỗi lần lên giường đều tùy ý ta làm loạn đó. Có phải người ta yêu quá bao dung yêu thương ta, còn rất nhớ ta nên cố tình cùng ta trầm luân trong ái tình không? Sở Y ngoan, nói ta nghe thử xem nào? Phu quân nói có đúng không? "

Y nghe hắn nói mà ngượng ngùng, mặt đỏ tai hồng " Hừ! " một tiếng rồi im lặng, biểu cảm này lại khiến hắn thấy y cực kỳ đáng yêu, âm thầm xem như y đang đồng ý. Mộ Dung Sở Y rõ ràng là thích nghe hắn thẳng thắn bày tỏ về y nhưng mỗi lần như vậy vẫn không bỏ được tật xấu khẩu thị tâm phi. Ngoài miệng y vẫn luôn nói hắn hư hỏng, kỳ thực bản thân luôn sẵn sàng lắng nghe hắn tâm sự, thân thể lại không tự chủ mặc hắn ôm ấp. Đặc biệt y rất thích được Giang Dạ Tuyết hôn môi, nâng niu như trân bảo mà gọi y bằng mỹ danh " Bảo bối ". Đợi người mang nước tắm lên, Giang Dạ Tuyết ôm tiểu cữu đang ngồi trên giường nhẹ nhàng thả vào bồn tắm, bản thân cùng vào giúp y tắm rửa. Si Tiên căn bản không có ý kiến, y cho hắn hưởng thụ quả ngọt, bây giờ phục vụ y cho tốt là trách nhiệm của hắn, không được quyền chối bỏ. Y nghĩ kỹ rồi, nếu trượng phu của y dám trốn tránh, cho dù không xuống được giường, y cũng có cách đánh gãy chân hắn. Đợi đến khi tắm xong, Giang Dạ Tuyết dùng khăn bọc Mộ Dung Sở Y mang lên giường, còn chưa đợi người mặc nội y vào đã bất thình lình lên tiếng :

" Tiểu cữu, huynh mở chân ra đi ".

" ... Ngươi muốn làm gì? "

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén đầy cảnh giác của Mộ Dung Sở Y, hắn biết y hiểu lầm rồi, chỉ cầm trên tay một lọ thuốc, từ tốn giải thích :

" Huynh mở chân ra, ta mới bôi thuốc cho huynh được. Nếu không bôi, làm sao huynh xuống giường được đây? Sở Y ca ca có muốn ta ôm huynh lên tới tửu lâu luôn không? Ngay trước mặt nhị vị tông sư? "

" ... Ngươi nhanh một chút ".

Giang Dạ Tuyết khẽ lắc đầu bất lực, ánh mắt vẫn như cũ đầy cưng chiều nhìn đại bạch miêu thính tai đỏ ửng lấy tay che mặt. Hắn không nói hai lời, mặt không đổi sắc trực tiếp mở chân y ra, ngón tay chấm thuốc mỡ mát lạnh bôi vào. Chỉ trách Mộ Dung Sở Y quá mẫn cảm, tay hắn vừa chạm vào, nơi tư mật khẽ co rút giữ lấy ngón tay hắn, khiến Giang Dạ Tuyết chỉ có thể mềm giọng dỗ dành y :

" Sở Y thả lỏng một chút, huynh thế này, ta thực sự không bôi thuốc được. Tiểu cữu thật là, nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ, còn chuyện gì chúng ta chưa làm đâu. Ta nói sự thật mất lòng, huynh đừng giận mà đánh ta. Tiểu Long Nữ khi ân ái với ta và lúc bình thường cứ như hai người khác nhau vậy, tỉnh rượu và say rượu cũng thế, đúng là bạc tình lang mà. Sau này ta không cho huynh uống rượu nữa ".

" Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc ngươi có bôi hay không? Đã hẹn rồi thì đừng đến trễ. Còn nữa, đến tửu lâu rồi đừng có ôm ấp lôi kéo, nhìn chẳng ra thể thống gì ".

" Được được, ta nghe lời Sở Y hết ".