Chương 50: Ta rất nhớ huynh, ta thích huynh nhất

Giang Dạ Tuyết rất yêu y, yêu mọi dáng vẻ mà y có. Từ vẻ nghiêm túc lạnh lùng đoan chính thường ngày đến mỗi khi tâm trạng tốt cười rộ lên với hắn, hắn đều thích. Nếu nói những lúc y ngại ngùng vì động tình và sung sướиɠ ngất ngây không nói nên lời mỗi lần ân ái khiến hắn không dời mắt nổi, Giang Dạ Tuyết càng thấy thú vị hơn mỗi lúc y đùa giỡn cùng hắn. Trước mặt người khác, Si Tiên so với Hi Hòa Quân Mặc Tức không khác gì nhau, thậm chí còn có phần lãnh đạm hơn, không bao giờ có chuyện nói chơi, luôn là gương mặt lạnh lẽo không giận tự uy. Mặc cho Cố Mang luôn nỗ lực trêu chọc, Hi Hòa Quân chỉ đỏ mặt một chút rồi ngạo kiều chuyển sang chủ đề khác, là một " Công chúa điện hạ trinh liệt đứng đắn " nhất quyết không chịu cùng y cười đùa. Đôi lúc Mặc Tức sẽ vì bị trêu đùa quá giới hạn mà bày ra vẻ mặt oán phụ rồi khóc thầm, nhưng trong mắt Cố Mang, hắn là nhóc ngốc nghếch cực kỳ đáng yêu. Si Tiên hoàn toàn ngược lại, chỉ khi ở riêng với Thanh Húc trưởng lão, y ngần ngại thật cũng sẽ có lúc chịu nói đùa cùng hắn. Y sẽ có những phút giây ôm hắn làm nũng như bao nương tử khác, tuy số lần ít ỏi có thể đếm trên đầu ngón tay nhưng mỗi lần đều làm lòng Giang Dạ Tuyết mềm nhũn đến tan chảy thành nước. Nghe thấy y tự nhận bản thân nhất thời kích động, Giang Dạ Tuyết cố ý chọc y cười nhiều một chút, bất ngờ nhận được câu trả lời ngoài ý muốn từ bạch y tiên quân :

" Mộ Dung Sở Y ta đến nay vẫn chưa tìm được người tâm đầu ý hợp, bất quá xét tướng mạo của ngươi cũng không đến nỗi tệ, xem như thuận mắt ta. Không biết Dạ Tuyết công tử đây có muốn thử sức mình không? Danh tiếng của ngươi bên ngoài không tệ, ta muốn xem thử chúng ta có thể tâm đầu ý hợp đến mức nào ".

Giang Dạ Tuyết hơi sửng sốt, hắn cứ thấy tiểu cữu hôm nay có gì đó khác lạ một chút, đề phòng hỏi ngược lại y :

" ... Huynh đang khıêυ khí©h ta à? "

" Ta khıêυ khí©h ngươi làm gì? Không muốn thì thôi vậy ".

Hắn thấy y toan đứng dậy rời đi, vội kéo tay người kia lại không cho đi. Giang Dạ Tuyết đặt y ngồi lên đùi như cũ, ngay cả ngữ điệu cũng nghiêm túc không đùa cợt nữa :

" Tiểu Long Nữ hôm nay tạo nhiều bất ngờ cho ta như vậy là muốn làm gì đây? Nếu không phải ta sống chung với tiểu cữu bao nhiêu năm, sợ là có người giả mạo huynh ta cũng không biết ".

Mộ Dung Sở Y cũng không đùa nữa, y trở lại với vẻ mặt lạnh lùng hờ hững như cũ. Đôi mắt phượng sắc sảo sáng như sao trời nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ giọng đáp lời :

" Nếu ngươi không thích, ta sẽ không nói chuyện như thế nữa, kỳ thực, đây là tên Mặc Vi Vũ kia dạy ta. Hắn không biết tính cách ngươi thế nào, còn nghĩ ta nhạt nhẽo quá ngươi sẽ chán, nên khuyên ta áp dụng thử một chút. Ta xin lỗi, đã để ngươi thất vọng rồi, sẽ không có lần sau nữa ".

Trong ấn tượng và ký ức của Giang Dạ Tuyết cả hai đời, Mộ Dung Sở Y tuyệt đối không phải người sẽ chịu khom lưng uốn mình làm theo ý người khác. Y không quan tâm thiên hạ nghĩ về mình thế nào, y muốn làm gì thì làm không ai có thể cản được. Người này tuy ngang bướng là thế, tàn nhẫn là vậy, nhưng lại ngoài lạnh trong ấm, có tâm sự gì cũng chỉ giấu cho riêng mình. Đối với những người y quan tâm đều hết lòng bảo hộ lo lắng, nhất định không bao giờ có chuyện giương mắt nhìn họ chịu đau khổ. Nam nhân như vậy, cũng chỉ có Giang Dạ Tuyết hắn chấp nhận dùng cả đời này nâng niu trân trọng y. Biết được y vì muốn hắn vui mà cố gắng thay đổi bản thân một chút, chính hắn cũng không biết vì sao trong lòng có hơi không vui khi y nói như vậy :

" Hôm nay tiểu cữu nói xin lỗi rất nhiều lần, ta không cần huynh phải xin lỗi ta đâu, thật đó. Huynh chỉ cần là chính huynh, không cần phải thay đổi, ta không bao giờ chán huynh. Ta đã nói, cả hai đời ta chỉ yêu mỗi huynh, kiếp này chỉ có một thê tử duy nhất, tuyệt đối không hai lòng. Huynh vĩnh viễn là Mộ Dung Sở Y của lòng ta, ta chỉ cần huynh ".

" Ừm, ta biết. Ta... Chỉ có ngươi, lão công ".

" Vậy huynh nói xem, huynh dụng tâm nhiều như vậy là muốn cái gì ở ta? "

Mộ Dung Sở Y thấy hắn khăng khăng muốn biết, cũng không định giấu giếm nữa. Tên này bình thường nhìn thì dễ tính, nhưng chuyện gì liên quan tới y, một thay đổi nhỏ cũng có thể làm hắn nổi tính đa nghi. Theo kinh nghiệm sống chung hơn hai mươi năm của Mộ Dung Sở Y, mọi thứ của hắn đều tốt, chỉ có tính đa nghi và hay quản người khác này đôi khi lại làm y thấy phiền không chịu được. Y biết hắn cũng chỉ muốn tốt cho mình, vì thế muốn đánh hắn cũng không nhẫn tâm xuống tay. Y vùi mặt vào cổ hắn, một bàn tay ngay lập tức bị hắn kéo đến áp trên l*иg ngực, xen vào giữa đôi bên. Cảm nhận được nhịp đập đang nhanh dần từ trái tim hắn, y vội vã che giấu gương mặt nóng đỏ của mình, ngập ngừng nói :

" Cơm tối nay ngươi biết rồi, tự ta muốn làm thôi, không ai ép ta hết, ta muốn xin lỗi ngươi. Chuyện lúc nãy... Ta chỉ muốn thử một lần như ngươi nói, không phải kìm nén quá lâu. Ngươi từng nói ta nên thẳng thắn thả lỏng bản thân, ta... Ta muốn một lần, nương theo cảm xúc của chính mình, chủ động một chút. Kỳ thực, ta không muốn ngươi luôn là người chủ động cho ta tất cả, còn ta chỉ nhàn nhã tiếp nhận, ta không thích. Ta... Ta biết ngươi nhớ ta, cũng biết ngươi muốn, ta... "

" Được nghe tiểu cữu thẳng thắn với ta, ta thực sự rất vui. Nếu Sở Y thấy khó nói thì không cần tự ép bản thân đâu, ta không vội, khi nào huynh muốn nói, ta sẽ lắng nghe. Huynh đợi chút, ta gọi tiểu nhị mang nước tắm lên, huynh cứ tắm trước đi ".

Mặc dù Mộ Dung Sở Y ngắc ngứ không nói hết câu, nhưng Giang Dạ Tuyết đủ thông minh biết được y định nói gì. Y muốn nói y biết hắn luôn nhớ mong y, mà hơn nữa là nhớ thân thể y. Dù sao cả người cũng đều là của hắn rồi, y cũng bớt đi phần nào ngượng ngùng. Hắn buông tiểu cữu ra, cả hai đều hiểu muốn gì cũng phải ưu tiên thân thể sạch sẽ lên trước. Đợi đến khi Giang Dạ Tuyết tắm xong, Mộ Dung Sở Y đang ngồi trên giường đọc sách, tóc đã được lau khô, chăn dày đắp ngang hông, chỉ mặc nội y trắng thuần, chăm chú viết gì đó lên sách. Bất ngờ được hắn ôm lấy, y buông sách ra, chỉ nhỏ giọng hỏi :

" Làm sao vậy? "

" Sở Y, ta rất nhớ huynh ".

Giang Dạ Tuyết cảm thấy hắn có nói nhớ y bao nhiêu lần cũng không đủ. Mỹ nhân của hắn vốn đã rất thơm rồi, tắm xong còn thơm gấp bội, ôm rất sướиɠ, ngửi bao nhiêu cũng không thấy chán. Mộ Dung Sở Y nhìn hắn cứ như một con sói con đang làm nũng, bờ vai rộng kia còn hơi run run vì xúc động, vươn tay ôm lấy tấm lưng vững chắc kia, vuốt nhẹ sống lưng hắn, dịu giọng an ủi một chút :

" Không phải ngày nào cũng gặp sao? Không phải ta vẫn luôn ở đây sao? Đêm nào cũng ngủ cùng một giường còn nói nhớ, ngươi là trẻ con đấy à? "

" Dù ngày nào cũng nhìn thấy huynh, thì vẫn nhớ huynh. Nửa tháng nay, huynh không cho ta ôm một cái nào, đến giường ngủ cũng muốn chia đôi, ta thật không biết nên nói sao nữa, nói nhiều lại làm huynh giận. Ta rất muốn ôm lấy huynh, muốn hôn tóc huynh, còn muốn... Nửa tháng rồi, có nhiều lúc nhìn huynh ngủ say, ta không nhịn được muốn chạm vào huynh, nhưng mà... Tiểu cữu đi từ sáng sớm đến tối muộn mới về, về là ngủ luôn, ta còn lo huynh ốm đi, không nỡ quấy rầy huynh. Khi biết được bữa cơm tối nay tất cả đều là huynh làm, được huynh chủ động hôn, thấy huynh đùa giỡn với ta, còn có lúc ngửi cổ áo huynh... Kỳ thực càng không muốn nghĩ tới thì càng nghĩ, mỗi lần nhìn thấy huynh, cảm giác giống như... Giống như... "

Xét về phương diện bày tỏ tình cảm, Giang Dạ Tuyết luôn là người làm tốt hơn hẳn. Với Mộ Dung Sở Y, hắn không bao giờ dám lừa dối y, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình, bao nụ cười dành cho y đều xuất phát từ chân tâm. Mộ Dung tiên sinh lại là người dùng hành động bày tỏ nhiều hơn, y tiếp lời hắn đang dang dở :

" Giống như trong tim ngươi thiếu mất thứ gì đó rất quan trọng, có bao nhiêu lời muốn nói cũng không nói ra hết được. Ngươi nhớ ta tới sắp phát điên lên rồi, phải không? "

" Đúng vậy, nhưng ta không nói ra, sao huynh lại biết? "

Mộ Dung Sở Y không gỡ hắn ra khỏi người mình, từ lúc được hắn ôm, y vẫn giữ nguyên như vậy, lúc này chỉ kéo Giang Dạ Tuyết đang gục đầu trên vai mình ngẩng mặt lên. Thấy hắn nhìn bản thân với đôi mắt trông chờ, y mỉm cười nhìn hắn đầy yêu thương, ánh mắt phút chốc như mềm ra, tay nhẹ nhàng xoa đầu hắn. Đầu ngón tay trắng mịn của y niết mặt hắn, lại áp tai hắn lên ngực mình, ngay tại trái tim đang đập mãnh liệt kia. Theo góc nhìn của Giang Dạ Tuyết thì bao nhiêu tình cảm của y dành cho hắn đều tràn ra khỏi đôi mắt phượng màu ngọc lưu ly, chỉ nghe y đáp ngắn gọn :

" Vì ta cũng như vậy. Dạ Tuyết, ta cũng nhớ ngươi ".

Lần này đến lượt Giang Dạ Tuyết phát ngốc, mãi ngẩn ngơ ngắm mỹ nhân trước mắt không nói được câu nào. Còn đang ngốc ra đó đã cảm nhận được vòng tay kia một lần nữa ôm lấy hắn, để hắn nghe nhịp tim đập của bản thân, Giang Dạ Tuyết hồi thần khi nghe y lẩm nhẩm bên tai :

" Ngươi có nghe thấy không? Ôm chặt ta đi, lão công ".

Hắn bây giờ như trúng phải bùa mê tình dược, nghe y nói gì đều làm theo, siết chặt đến mức Tiểu Long Nữ nhà hắn không thở nổi. Giang Dạ Tuyết rướn người lên ngay tại vành tai nhạy cảm của người trong lòng khẽ liếʍ một cái. Từng chữ được hắn nói rành mạch bên tai y, hơi ấm phả ra không khỏi làm y đỏ mặt :

" Tiểu Long Nữ, Sở Y ngoan, bảo bối, ta nhớ huynh lắm. Chỉ một đêm đầu tiên huynh giận ta còn không cho ta ôm huynh ngủ, ta đã sắp điên rồi. Sáng hôm sau thay y phục thấy huynh cách ta một bức bình phong, ta nhớ huynh tới nóng người, nóng đến khó nhịn... "

" Vậy ngươi làm gì? Nóng như thế vì sao không chịu nói với ta? "

" Huynh đang giận ta mà, ta... Nhịn thôi. Sở Y tốt, huynh còn nhớ, lúc trước huynh từng nói nếu ta ngoan ngoãn, huynh sẽ có phần thưởng cho ta không? "

" Ngươi muốn thưởng cái gì? "

Giang Dạ Tuyết buông tha vành tai nhạy cảm kia, cọ xát bên tóc mai y một chút cho thỏa nỗi nhớ nhung da diết, lại lần xuống xương quai xanh mê người kia mυ"ŧ một cái tạo thêm một dấu đỏ nữa. Giang Dạ Tuyết nhìn tiểu cữu đang co người tránh đi còn phát ra âm thanh nhỏ như tiếng mèo kêu, ánh mắt hắn trở nên thâm thúy, giọng nói dường như trầm thấp hơn trước từ từ dụ dỗ y :

" Sở Y ca ca, ta hứa, sau này sẽ chỉ cười với huynh. Cả đời này ánh mắt chỉ dừng lại trên người huynh, cô nương khác ta nhìn một cái cũng không nhìn, cười một cái cũng không được, họ không xứng, có được không? "

" Nếu ngươi thất hứa thì sao? "

" Huynh cứ phạt ta bằng mọi cách huynh muốn. Nếu trong khả năng chịu được ta sẽ không có ý kiến, huynh yên tâm chưa? "

" Còn có nam nhân khác nữa, Dạ Tuyết công tử người gặp người thích bất kể nam nhân hay nữ nhân, ta không rảnh quản ngươi. Thanh lâu hay thậm chí những nơi như Lạc Mai Biệt Uyển của tên Mộ Dung Liên kia, ngươi cũng không được tới gần, hiểu không? Còn lại ngươi muốn đi đâu, làm gì, ta không thèm quản ".

" Được, ta hứa xong rồi, vậy ta có ngoan không "?

Sao chủ đề lại vòng về cái này nữa vậy? Mộ Dung Sở Y đấu tranh nội tâm dữ dội, y thực sự không muốn trả lời câu này. Ngoan ngoãn cái gì chứ? Rõ ràng là một tên sắc lang mật ngọt chết ruồi! Đệ đệ mất nết vô sỉ! Đúng là y quá dễ dãi với hắn, quản giáo không nghiêm, lâu ngày không còn biết giới hạn nữa rồi. Nghĩ đến việc hắn bị oan uổng nửa tháng nay, y cũng không đành lòng lạnh nhạt với hắn nữa, khẽ lắc đầu rồi dường như suy tư điều gì đó, y lại gật đầu thật nhẹ. Quả nhiên Giang Dạ Tuyết thấy y gật đầu, trong lòng vui sướиɠ vô hạn, nắm lấy bàn tay trắng nõn thon dài của y hôn một cái. Bàn tay dày rộng ấm áp vuốt ve tay y, tay kia vuốt má y, lại ở trên đôi má mịn màng hôn lần nữa, tiếp tục trêu chọc y :

" Vậy... Bảo bối thưởng luôn cho ta trong đêm nay có được không? Tiểu cữu hiểu ý ta mà phải không? "

Sao lại không hiểu được? Y sống hơn ba mươi năm thì có hơn nửa đời người ở cùng Giang Dạ Tuyết, nói không hiểu tên này nữa thì sợ là cả thế gian này chẳng tìm ra được người thứ hai hiểu hắn như y. Sống bên nhau lâu như vậy, hai người chẳng cần nói gì nhiều, chỉ cần một cái liếc mắt cũng hiểu đối phương đang muốn gì, đang nghĩ thế nào. Giang Dạ Tuyết chưa bao giờ giấu được bất kỳ điều gì trước đôi mắt phượng của mỹ nhân, và người kia cũng vậy. Kiếp này tật xấu khẩu thị tâm phi của y đã được Giang Dạ Tuyết chỉnh sửa, y không có ý định vòng vo giấu hắn, chỉ có hắn phải mất chút công sức thời gian để y chịu nói ra mà thôi. Mộ Dung Sở Y sớm đã bị hắn châm lửa, y nằm trên chăn ấm nệm êm, thân hình cao lớn của hắn đè lên người y. Toàn thân dần nóng lên, làn da ửng hồng như nhiễm hơi rượu nhưng Si Tiên trước nay là người có định lực cao, y cố trấn tĩnh :

" Ngươi... Muốn gì thì cứ nói, sao cứ phải đi đường vòng vậy hả? Ta cũng không keo kiệt đến thế, đêm nay... Tùy ngươi xử trí ".

" Thật sao? Nhưng lỡ như huynh giận ta... "

" Ta không giận, ta biết ngươi muốn gì. Nói nhiều như vậy, rốt cuộc là ngươi có làm hay không? Muốn làm thì làm, không làm thì cút ".

Mộ Dung Sở Y vừa dứt lời, Giang Dạ Tuyết đã siết chặt cánh tay hắn hơn nữa, nhanh chóng chiếm lấy bờ môi căng mọng kia, hôn thật cẩn thận như nâng niu trân bảo, dần dần dẫn dắt Tiểu Long Nữ của hắn rơi vào triền miên. Mộ Dung Sở Y thậm chí có thể nghe được nhịp tim đập của cả hai, tiếng hô hấp ngắt quãng, ngay cả tiếng ướŧ áŧ nhỏ như tiếng kim rơi cũng không thoát được thính giác của y. Đôi mắt phượng màu ngọc lưu ly chậm rãi khép lại, không phụ lòng hắn mà đáp trả. Đôi tay trắng ngần chủ động cởϊ áσ ngủ của hắn, cởi luôn cả thắt lưng, vòng lấy cổ hắn, không hề nóng vội, đúng như tác phong thường thấy của y. Mộ Dung tiên sinh thường ngày áo quần lụa là trắng tinh thướt tha, tiên khí đầy mình, thanh nhã thoát tục như Lăng Ba tiên tử, làm gì cũng đều bình tĩnh, hiếm khi nào gấp gáp thất thố để cảm xúc chi phối hành động của bản thân. Giang Dạ Tuyết cũng không vội vã, đêm còn dài, canh giờ hiện tại còn rất sớm, cánh tay rắn chắc bao phủ lấy y, ôm mỹ nhân vào l*иg ngực mình, càng hôn càng sâu, đầu lưỡi nóng rực bắt đầu thăm dò đối phương, dây dưa cọ xát đầy quyến luyến, càng hôn càng thấy nóng. Chăn mền quấn ngang hông Mộ Dung công tử sớm đã bị hắn đá sang một bên, một tay giữ vững người trong lòng gối đầu cho y, tay còn lại tháo thắt lưng, chầm chậm cách một lớp vải nội y trắng mà xoa nắn nơi riêng tư. Tiểu cữu của hắn toàn thân vốn đã như bị lửa nướng từ bước đầu tiên, đợi đến khi Giang Dạ Tuyết hoàn toàn cởi sạch bên dưới của y, tiếp tục dùng bàn tay xấu xa của mình mơn trớn khıêυ khí©h, y không chịu được khẽ " Ưʍ... " một tiếng, thuận thế cắn môi hắn một cái. Hắn hiểu ý buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ lên, đôi mắt phượng lúc này đã ẩn hiện ánh nước, đuôi mắt hồng hồng như bị ai khinh bạc. Hắn cực kỳ thích thú nhìn sợi chỉ bạc vương lại bên khóe môi, vệt nước óng ánh khiến bờ môi ấy càng thêm gợϊ ȶìиᏂ, nhích người sang liếʍ một cái lau đi dấu vết đó. Giang Dạ Tuyết nhẫn nại thử, lần lượt cho từng ngón tay vào, thầm cảm thán ái thê của hắn là tốt nhất, chỉ mới một ngón tay đã mυ"ŧ chặt không rút ra được. Dịch thể trong suốt theo chuyển động của ngón tay rỉ ra càng nhiều, đùi trong của y sớm đã ướt đẫm. Tiếng thở dốc vang lên từng hồi, Mộ Dung Sở Y đánh bàn tay đang làm loạn bên dưới kia, thấp giọng oán trách :

" Ngươi cố ý trêu đùa ta đúng không? "

" Sao có thể chứ? Ta chỉ giúp huynh thích ứng tốt hơn thôi, huynh ngại cái gì? Bao nhiêu lần rồi vẫn xấu hổ như vậy, da mặt Sở Y ca ca mỏng quá đấy. Còn cái gì trên người huynh mà ta không biết đâu? "

Mộ Dung công tử hơi nghiến răng muốn chửi thêm một câu cho bỏ ghét, song chưa nói được tiếng nào hắn đã áp sát bên tai y, hôn bên tóc mai còn mυ"ŧ lấy dái tai tiểu cữu. Mộ Dung Sở Y nghe được cả tiếng nước ướŧ áŧ bên dưới, đuôi mắt như bị thiêu đốt càng lúc càng đỏ lên, thẹn thùng không nói nên lời. Giang Dạ Tuyết quả thực là tên mặt dày vô sỉ không biết xấu hổ còn dám đưa bàn tay lên cho y nhìn, trên môi vẫn là nụ cười ấm áp như gió xuân. Mộ Dung tiên sinh như bị dọa sợ khi nhìn thấy tay hắn, y không biết chính mình mỗi lần như vậy tiết ra dịch trong nhiều đến thế, lại thêm từng câu từng chữ hắn nói ra chọc cho vành tai của Si Tiên vì xấu hổ mà đỏ như sắp nhỏ máu :

" Hơn nữa, Sở Y nhìn xem, ta chỉ mới xoa nhẹ một chút, huynh đã chảy nước ướt đẫm tay ta rồi. Tiểu cữu thật nhạy cảm quá đi, đến ga giường cũng bị huynh làm ướt một mảng lớn, nhưng mà, huynh như vậy ta càng yêu huynh hơn ".

Không để mỹ nhân trong lòng có cơ hội phản bác, Giang Dạ Tuyết chuyển hướng xuống ngực y, ngậm lấy đóa anh đào cắn nhẹ một cái. Chỉ một động tác nhỏ đã làm y không tự chủ được hơi cong thắt lưng, vô tình dâng cả khuôn ngực trắng mịn lên cho hắn. Cảm nhận được người dưới thân đã sẵn sàng, bờ môi kia mấp máy nói " Có thể " rồi, hắn mới từ từ đưa vật đã sớm nóng đến kinh người vào. Giang Dạ Tuyết vừa mới vào đã bất ngờ đâm thẳng một cái không chừa lại gì, khiến y đau đến phát khóc, nước mắt sinh lý trào ra. Y rên một tiếng thật lớn, còn hắn ngay tức khắc bị tiểu cữu giận dữ mắng, lưng cũng bị y cào một đường thật mạnh tróc da :

" Mẹ kiếp ngươi nhịn đến hỏng đầu rồi phải không? Việc gì phải gấp gáp như vậy hả? Ta đau lắm có biết không? Cút ra! "

" Ta xin lỗi, thực sự xin lỗi, ta cứ cho là huynh có thể tiếp nhận được. Đừng khóc, ta đau lòng, ta sẽ nhẹ nhàng hơn. Sở Y, ta không cố ý ".

" Hức, tên khốn kiếp, đã làm bao nhiêu lần rồi, còn " Có thể tiếp nhận " cái gì? Có nóng tới khó chịu cũng từ từ chứ! Không thể dịu dàng hơn một chút à? Ta có cấm ngươi không được vào đâu! Ngươi, hức... Ngươi, đúng là nam nhân xấu! Mỗi lần như vậy, ngươi đều ỷ mạnh bắt nạt ta, ngươi rõ ràng là cố tình! Đau muốn chết! Chính ngươi cũng nói, không có gì của ta mà ngươi không biết, ngươi... Hức... Ngươi biết ta chưa sẵn sàng còn làm như vậy, ngươi... Ngươi con mẹ nó làm ta tức chết! Ra ngoài! "

" Ta sai rồi, ta xin lỗi, làm huynh đau rồi. Huynh khóc, lòng ta đau lắm. Tiểu cữu đợi một chút, ta lấy hương cao cho huynh, sẽ không để huynh phải chảy máu đâu ".

" Không cần, hức... Ngươi còn làm kiểu này, ta sớm muộn gì cũng bị ngươi vắt kiệt sức, hức! "

" Không đâu, huynh kiệt sức bệnh rồi, ta còn phải chăm huynh, cũng không còn ai bầu bạn với ta nữa. Thê tử ngoan, là phu quân sai, sẽ không có lần sau nữa đâu ".

Hắn xoa xoa gò má y, hôn lên đôi mắt phượng đỏ bừng ướŧ áŧ vì khóc kia, trong lòng mắng bản thân vì một phút bốc đồng không kiểm soát làm tổn thương y, hận không thể tự cho mình một bạt tai tỉnh lại. Giang Dạ Tuyết nhìn đôi mày kiếm nhíu lại vì đau, mắt phượng nhắm chặt, môi cũng bị y cắn đến ứa máu, cả hơi thở gấp gáp như vậy, khỏi nói cũng biết lần này hắn đắc tội y rồi. Tiểu cữu đối với chuyện chăn gối đôi lúc cũng sẽ thích mạnh bạo mới mẻ, nhưng lần này... Hắn thật không dám nhìn biểu tình của y nữa. Mộ Dung Sở Y thực sự tức chết, riêng chuyện phu thê ân ái này, y cảm tưởng một ngày nào đó chính mình có thể tức đến thổ huyết vì tên trượng phu lúc tỉnh lúc điên như hắn. Bao nhiêu lần rồi, lần nào y cũng không đau, hôm nay hắn lại vì nhịn quá lâu mà nóng vội như vậy... Nếu không phải đã đáp ứng thưởng cho hắn, chắc chắn y có thể bật dậy đánh hắn một trận nhớ đời rồi đá hắn xuống giường ngủ. Giang Dạ Tuyết đợi một chút đến khi y hoàn toàn có thể chịu được, cơ thể cũng thả lỏng hơn nhiều, cơ bắp toàn thân không còn căng cứng nữa mới ôn nhu hôn lên trán y, thì thầm hỏi :

" Huynh đỡ hơn chưa? Có còn đau không? "

" Tiếp tục, không có lần sau. Nếu không nghe lời thì ngươi tự mình giải quyết, không thì nghẹn chết đi, đừng trách ta nhẫn tâm ".

" Sở Y yên tâm, không có đâu. Thực xin lỗi, ta làm đau huynh rồi ".

Giang Dạ Tuyết thử động vài cái nhẹ, thấy y không còn căng thẳng nữa mới đẩy nhanh tốc độ lên, làm việc cũng cẩn thận hơn nhiều. Lần này quả thực hắn nôn nóng quá rồi, đừng nói gì chuyện y thưởng cho hắn, là hắn phải dùng đêm nay bồi tội cho y mới đúng! Mộ Dung Sở Y đã sớm không còn đau nữa, y chỉ cảm giác cả người mình như đang lơ lửng trên mây, nhẹ như bông. Một tay y nắm chặt ga giường, cắn môi không chịu hé một tiếng nào mặc cho viền mắt đã đỏ hồng lấp lánh ánh nước. Giang Dạ Tuyết tinh ý nhìn ra y đang cố kiềm chế bản thân, hắn hôn lên sống mũi y, thâm tình cất lời :

" Bảo bối, đừng kìm nén, không có ai cả, huynh không cần như vậy. Sở Y ngoan, đừng siết chăn, thả lỏng một chút sẽ không đau, huynh ôm ta, có được không? Đừng nhịn, đêm nay, ta chỉ muốn làm huynh thoải mái ".

Mộ Dung Sở Y kỳ thực không đến mức giận dỗi, y sẵn sàng chiều theo hắn, bất quá bản tính ngạo kiều đôi khi trở thành bức tường ngăn cản y và hắn, nhất là những lúc này. Y trước đây tu đạo giữ mình trong sạch từ trong ra ngoài, cả đời trước hơn ba mươi năm chưa từng dính vào ái tình. Kiếp này, mặc dù cũng vì tu đạo mà bài xích chuyện thân mật, nhưng đối phương là Giang Dạ Tuyết, y không cảm thấy chuyện giường chiếu là đáng ghê tởm nữa. Ngược lại ngay từ lần đầu tiên được tận hưởng một trong bốn niềm vui của nhân sinh, còn là với người mình yêu, y mới biết thì ra có loại cảm giác sung sướиɠ như vậy. Được hắn dỗ ngọt hôn đầy dịu dàng như đang vuốt lông mèo, y không cắn môi nữa, ngẩng đầu chủ động hôn môi Giang Dạ Tuyết không có ý buông tha. Đợi đến khi kết thúc cái hôn thật dài này, y nắm lấy tay hắn đưa lên môi, hôn khắp bàn tay, từ lòng bàn tay, mu bàn tay đến từng ngón tay thon dài mạnh mẽ, ánh mắt nhìn hắn cũng không ghét bỏ nữa, thay vào đó là ấm áp xuân tình lan tràn. Biết tiểu cữu không giận nữa, hắn lật người y lại nằm sấp xuống, phía dưới vẫn hoạt động không ngừng nghỉ. Một tay hắn nắm lấy hai cổ tay y, một tay vuốt ve khắp tấm lưng trần mịn màng, hôn lên vết bớt hình hoa sen trên bả vai thon thả, dịch lên trên một chút cắn vào gáy y. Đôi mắt phượng luôn lạnh lẽo lúc này đã có chút mê mang khép hờ như tận hưởng, tóc mai mướt mồ hôi rơi xuống, đôi môi hé mở khẽ rêи ɾỉ từng tiếng đầy mê người. Nhận ra cơ bắp của nam nhân phía sau đang dần căng cứng, y liền biết hắn sắp đạt cực điểm rồi, kɧoáı ©ảʍ y tiếp nhận mỗi lúc một lớn hơn. Đến lúc sắp cao trào, hắn bỗng nhiên nâng phần hông rắn chắc luận động mãnh liệt hơn, thủ thỉ với y, giọng nói ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng nội dung lại làm mỹ nhân nhà hắn đang si mê đắm chìm trong bể dục phải suy nghĩ :

" Bảo bối, nâng eo cao một chút, ta... Xuất vào bên trong huynh. Ta muốn, để lại thứ của ta trong bụng huynh. Tiểu cữu, có được không?"

" ... "

Không thấy y trả lời, Giang Dạ Tuyết liền mặc định y không muốn, hắn cũng không ép buộc y. Đến lúc thực sự sắp xuất ra, lại nghe y thấp giọng nói :

" Được ".

" Cái gì? "

" Ta nói ngươi có thể ".

" Sở Y thật tốt, vậy ta đây cung kính không bằng tuân lệnh ".

Giang Dạ Tuyết ban đầu còn nghĩ y đùa, nhưng Mộ Dung tiên sinh trước giờ là người đứng đắn nghiêm túc, đùa giỡn gì đó với hắn đều chỉ đếm trên đầu ngón tay. Y đã nói được, có nghĩa là được, y hoàn toàn đồng ý. Đến lúc Giang Dạ Tuyết làm đúng như những gì hắn nói, gầm nhẹ một tiếng, thân thể y như bị bỏng, một luồng nhiệt trào lên từ bụng dưới như thiêu đốt y, thật nhiều chất lỏng đặc sệt nồng đậm chảy vào sâu trong cơ thể y, chính mình xuất lên chăn ướt cả một phần bụng nhỏ. Trong chốc lát y hơi nhíu mày vì bị cảm giác mãnh liệt làm co rút từng trận, khàn khàn rêи ɾỉ luân hãm trong bể dục tình triều. Tay y rốt cuộc không thể cầm lòng nắm lấy cổ tay nam nhân trên người, biểu cảm này rất nhanh bị hắn bắt được :

" Huynh không thoải mái sao? Ta giúp huynh lấy ra ".

" Không cần, ta không sao. Tiếp tục đi, cái đó... Để sau rồi tính ".

Giang Dạ Tuyết như không tin vào tai mình, y chấp nhận cho hắn xuất vào bụng mình, hắn không nằm mơ. Hắn vẫn nhớ lần trước vào buổi chiều đầu tiên sau đêm tân hôn, Mộ Dung Sở Y phản ứng rất dữ dội với việc hắn giữ lại thứ này trong cơ thể y. Tiểu Long Nữ còn cho rằng hắn xem y như nữ nhân, vì thế nhất quyết không đồng ý cũng không chịu cho hắn sắc mặt tốt. Hắn còn nhớ rất rõ, có chút không dám tin nhìn ái thê đang nằm trên giường, khẽ chớp đôi mắt hạnh to tròn đầy suy tư. Dường như nhận ra ánh mắt đang dính chặt trên người mình, y thở hổn hển từng hơi, chôn luôn cả gương mặt vào gối chỉ chừa lại thính tai đỏ bừng, thẹn thùng hỏi hắn :

" Làm sao? Ngươi không muốn tiếp tục? Hết hứng rồi à? "

" Không có, ta muốn cho huynh trải nghiệm khác tốt hơn ".

Giang Dạ Tuyết luôn muốn thử nghiệm những điều mới mẻ hắn học được với y, tuy lo sức khỏe y không chịu nổi, nhưng hiện tại hắn quyết định liều một phen. Hắn đã nghẹn rất lâu rồi, mỗi ngày nhìn tiểu cữu ngủ bên cạnh đều phải kìm nén không được quấy rầy giấc ngủ của y, hắn cũng không biết đêm nay y có thể chịu được bao nhiêu lần vì hắn. Đột ngột bị xoay người lại rồi nhấc lên khỏi giường, đôi chân dài hữu lực của Mộ Dung Sở Y tự giác vòng qua eo hắn, nghiệt vật kia còn đang chôn sâu trong thân thể y. Mỗi bước đi của hắn đều rất vững vàng trầm ổn, vô tình lại hữu ý khiến cả hai gắn kết chặt chẽ hơn. Mặc dù hắn không hề thấy chán khi được y bao bọc cả gốc lẫn ngọn không chừa lại gì, rất thoải mái mà hưởng thụ, nhưng thê tử của hắn không khỏi ngượng ngùng khi cảm nhận thứ kia đang muốn sống dậy lần nữa bên trong y. Giang Dạ Tuyết mang y đến chiếc bàn gần cửa sổ đã được đóng kỹ, nhẹ nhàng đặt y ngồi lên đó, từ từ rút lui. Ái dịch dần chảy ra ướt cả đùi trong non mềm, áo trắng mỏng manh vẫn còn vắt vẻo trên thân hình sớm đã in đầy dấu hôn và vết cắn của Si Tiên. Mộ Dung Sở Y còn chưa hiểu hắn định làm gì đã thấy người quay lại, trên tay là dây buộc tóc của cả hai, một cái che khuất mắt y, nhất thời y càng khó hiểu hơn. Cảm giác cổ tay của mình bị cái còn lại trói vào nhau, y không nhịn được hỏi hắn, giọng nói vì ban nãy rêи ɾỉ đã hơi lạc đi :

" Ngươi muốn làm gì? "

" Ta muốn cho tiểu cữu thử nghiệm một chút mới mẻ ta học được, huynh muốn biết không? "

" Mang ta ngồi trên bàn gần cửa sổ như vậy, ngươi không sợ cả khách điếm này biết sao? "

" Vậy chỉ có thể phiền nương tử của ta nhỏ tiếng một chút rồi. Yên tâm, ta nghĩ huynh sẽ thích ".

Dây buộc tóc bằng lụa trắng mềm che khuất tầm mắt, vắt qua sống mũi thẳng tắp, rũ xuống để lộ ra sườn mặt với đường cong tinh tế. Đôi mắt phượng lạnh lẽo sáng ngời bị che đi, khí chất không giận tự uy quanh y dần mất đi, Si Tiên băng lãnh thường ngày bất giác trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Dáng vẻ này vừa tôn lên nét thanh tú tuấn dật như thư sinh vốn có vừa không mất đi vẻ nam tính sắc bén của riêng y. Mộ Dung Sở Y không nhìn thấy gì cả, y bây giờ giống như người mù vậy, chỉ có thể dựa vào các giác quan còn lại phán đoán xem Giang Dạ Tuyết muốn làm gì. Y khẽ cắn môi dưới, hơi ngẩng đầu, khiến ánh nhìn của Giang Dạ Tuyết chỉ tập trung tại bờ môi y. Đôi môi này chỉ thuộc về một mình hắn, mềm mại căng mọng một màu đỏ hồng lại có dáng môi với đường nét gợi cảm rõ ràng, mỗi lần hôn đều là hôn bao nhiêu cũng không chán. Hắn như phát hiện ra điều mới mẻ, thầm nghĩ lần sau nên áp dụng cách này nhiều một chút, tiểu cữu hiện tại hoàn toàn khác biệt với ngày thường, đặc biệt gợi cảm, mất đi thị giác các giác quan khác của y sẽ càng nhạy cảm hơn. Trên thực tế Mộ Dung Sở Y không hiểu người như mình có gì thú vị khi lên giường còn có đầu óc lý trí suy đoán này kia, y chỉ hi vọng hắn có thể giúp y thư giãn mỗi lần hoan ái, tận hưởng trọn vẹn khoái lạc nhân sinh, cùng nhau nếm trải mùi vị của người cùng chăn gối, lưu lại tất cả hình ảnh của người kia. Mặc kệ Giang Dạ Tuyết là sắc lang dục cầu bất mãn sẵn sàng thỏa mãn ái thê, hay Mộ Dung Sở Y tình nguyện trầm luân vì ham muốn riêng mà lấy thân nuôi hổ chiều chuộng phu quân, cả hai đều chỉ hướng đến kết quả cuối cùng là hữu cầu tất ứng, hòa hợp ăn ý đến mức không bao giờ xa rời nữa. Còn chưa phán đoán được điều gì đã cảm nhận đôi môi một lần nữa được người hôn lên, hơi ấm quen thuộc bao trọn lấy y, mặc kệ tư thế này có bao nhiêu không quen đi nữa. Giang Dạ Tuyết từ từ lướt trên thân mình y, từ trán xuống má, cần cổ trắng ngần, xương quai xanh đơn bạc, đến khuôn ngực mịn màng không khỏi làm mỹ nhân của hắn vừa nhột vừa ngứa. Y trước giờ chỉ mới trải nghiệm bồn tắm uyên ương, phần lớn vẫn là trên giường, còn chưa thử nghiệm qua địa điểm khác. Giờ phút này ngồi trên bàn, đôi cánh tay bị cột lại được vòng qua cổ hắn, y có chút hoang mang đành phải nhỏ giọng nói :

" Dạ Tuyết, ta lạnh ".

" Không sao, có ta ủ ấm cho huynh, huynh chỉ cần tận hưởng thôi ".

" Ngươi không thể chọn nơi bình thường chút à? "

" Ta sợ huynh sẽ chán, ta còn muốn đưa huynh đi ôn tuyền thử một lần ".

" Ta không chán. Lão công, ngươi rất thú vị, giờ có thể thả tay ta ra chưa? "

Y không thích lạnh, đêm xuống chỉ muốn rúc mình vào chăn ấm, vậy mà hắn nỡ lòng nào cho y ngồi trên bàn còn dựa vào tường. Ngồi trên bàn cũng thôi đi, tên vô sỉ Giang Dạ Tuyết này còn dám cho y ngồi trong tình trạng bên dưới không có gì che chắn, Mộ Dung Sở Y lạnh đến phát run chỉ có thể âm thầm oán trách. Hắn thấy y lạnh run như vậy cũng không đành lòng, đành phủ thêm một lớp áo của mình lên vai y, xoa xoa bàn tay áp vào má y sưởi ấm một lát. Hành động rất ôn nhu nhưng miệng hắn không an phận, cực kỳ mặt dày mở lời chọc ghẹo mỹ nhân, đúng như mô tả của y về hắn, một tên đa tình lả lơi chính hiệu :

" Tiểu Long Nữ chưa gì đã nóng vội như vậy, ta cũng không nỡ để huynh lạnh đâu. Có điều, ta còn chưa làm gì mà huynh đã ướt hết rồi, có khó chịu không? Tiểu mỹ nhân, huynh có muốn làm ấm người không? Ta đây cũng thích mỹ nam, một nụ cười của tiên quân đáng giá bao nhiêu thế? Ta là người biết thương hương tiếc ngọc, huynh cứ thẳng thắn nói ra, ta đều đáp ứng cả ".

Hắn vừa nói dứt lời, ngón tay xấu xa đã đưa vào nơi tư mật của y thăm dò, lại nhìn thần sắc người thương. Mộ Dung Sở Y cũng không biết từ khi nào y bị hắn dẫn dụ triền miên hoan ái đến mức này, lòng thầm mắng bản thân phóng đãng không biết xấu hổ còn dễ dụ. Y yên lặng nghĩ trong lòng, y thân là ca ca của hắn, có hơi không đành lòng để hắn chịu khổ. Hơn nữa y còn là một nương tử có trách nhiệm, đến cùng vẫn là chọn bao dung với hắn, không thèm so đo nhiều, huống hồ để Giang Dạ Tuyết ra tay vẫn tốt hơn là y tự mình làm. Gương mặt y đỏ lên, sắc đỏ lan xuống cần cổ thon dài, môi khẽ hé mở như muốn nói gì đó, cuối cùng lại chọn im lặng mà hôn hắn. Ái thê có tâm, làm trượng phu đương nhiên phải có lòng, Giang Dạ Tuyết ngay lập tức kéo mỹ nhân trong ngực vào nụ hôn nóng bỏng hơn, tay không ngừng sờ loạn trên làn da mềm mại trắng mịn. Si Tiên vốn đã bị kí©h thí©ɧ từ môi lưỡi dây dưa triền miên, thêm vào việc y nhạy cảm nhận ra chính mình vì một câu bông đùa mà phản ứng lớn như thế, cảm giác ẩm ướt giữa hai đùi càng lúc càng nhiều theo chuyển động của ngón tay bên dưới, y xấu hổ không thôi. Ngón tay kia thuần thục dò tìm bên trong, sượt qua một điểm nào đó khiến y không thể không kêu một tiếng, liền bị hắn dùng môi chặn lại :

" Ca ca tốt, huynh thật biết phối hợp nha. Huynh đợi chút, không lâu đâu. Lát nữa tiểu cữu rên lớn một chút, ta muốn nghe ".

" Ngươi... Bỏ đi, không thèm chấp nhặt với ngươi! Đừng có sờ loạn, ta không chịu được... A! "

" Sở Y thật đẹp, là huynh câu dẫn ta trước ".

Ai câu dẫn hắn? Mộ Dung tiên sinh còn chưa kịp phản bác, hắn đã rút tay ra, lần thứ hai đâm vào bên trong y, thở dài một cái đầy thỏa mãn, nhưng rất nhanh đã bị cắn một cái thật đau vào cổ. Tiểu cữu hắn mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng thân thủ vẫn nhanh nhẹn như thường, mỗi lần ra đòn đều nhằm vào chỗ hiểm. Với tính cách cường thế hung hãn của y tất nhiên không chịu thua mặc hắn muốn làm gì thì làm, cắn xong còn cố ý lướt qua hầu kết hắn hôn một cái, đầu lưỡi mềm mại vô tình lướt qua, kí©h thí©ɧ máu nóng trong người hắn. Giang Dạ Tuyết vốn dĩ muốn chuyển động nhịp nhàng giúp y thích nghi, nhưng bị cắn đau liền khói bốc đầy đầu, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, mỗi lần động một cái là hôn một dấu trên người y. Một tay hắn ôm ngang thắt lưng, tay còn lại xoa bóp cặp đào căng tròn trắng nõn đến in cả dấu tay, cố tình làm loạn trong cơ thể mềm mại nóng bỏng của Mộ Dung Sở Y, thực sự muốn bức y phát điên vì gãi không đúng chỗ ngứa, không thể thống khoái được. L*иg ngực hắn phập phồng dồn dập, động tác tuy mạnh bạo nhưng lời nói ra vẫn rất ngọt ngào :

" Tiểu cữu, bên trong huynh thật ấm áp, ta thích huynh nhất. Thân hình thê tử ta là đẹp nhất, cái gì cũng tốt, nhưng ta thích nhất vẫn là chỗ này, sờ mãi cũng không chán. Sở Y vậy là không ngoan rồi, không thành thật gì hết, rõ ràng là dục cự còn nghênh, đã châm lửa còn bỏ chạy, không bao giờ chịu dập lửa hết. Bảo bối của ta thật chặt, thật nóng, bao nhiêu lần rồi vẫn chặt như vậy, ta yêu huynh, yêu cả cơ thể này của huynh. Là ai lúc nãy nói đêm nay tùy ta xử trí? Giờ lại cắn ta đau như vậy, huynh muốn ăn thịt ta à? Tiểu Long Nữ của ta hung ghê, nhưng mà, huynh dễ thương quá đi ".

" Ngươi câm miệng, hồ ngôn loạn ngữ! Ai câu dẫn ngươi? Sờ thì cứ sờ, ai cần ngươi phải nói ra hả? Càng ngày càng không đứng đắn! Ngươi nói ai hung hả? Lúc trước ngươi còn nói thê tử của ngươi là người dịu dàng nhất, tốt nhất không ai bằng, giờ lại muốn lật mặt là thế nào? Dạ Tuyết, gan ngươi lớn lắm rồi nên muốn qua mặt ta, ngươi xem ta là trẻ con muốn nói sao thì nói đúng không? "

" Đã tới nước này rồi huynh còn muốn ta đứng đắn, thực sự là làm khó ta mà, rõ ràng là huynh câu dẫn ta trước. Không nghĩ Sở Y ca ca vẫn còn nhớ những lời đó, vậy để ta nói lại, huynh chỉ hung những lúc như thế này thôi. Tiểu Long Nữ, huynh nhìn ta đi ".

Tên này còn muốn gì nữa đây? Tuy y bị hắn che mắt rồi nhưng đôi mắt vẫn không tự chủ được hướng về phía hắn. Giang Dạ Tuyết cách một dải lụa trắng vẫn biết y đang nhìn mình, hắn ôm lấy y, vuốt ve mái tóc đen mượt đã hơi rối, hôn lên đôi mắt phượng đang bị che khuất. Tuy giọng nói không lớn, nhưng hắn nói đầy dõng dạc mạnh mẽ, bên dưới vẫn đang luận động mãnh liệt. Tất cả hành động và lời nói của hắn đều lưu lại trong tâm trí Mộ Dung Sở Y, khiến y mất khống chế, cảm xúc dâng trào run rẩy càng dữ dội hơn. Y cảm nhận được bên dưới trở nên cực kỳ ướŧ áŧ bởi những câu hắn nói, khiến y càng thêm mặt đỏ tai hồng, tiếng rêи ɾỉ ngày càng lớn :

" Sở Y, mỹ nhân của ta, bảo bối mau nhìn phu quân. Mộ Dung Sở Y là của Giang Dạ Tuyết, huynh không cho phép ta rời khỏi huynh, vậy thì ta cũng muốn trên thân thể huynh lưu lại dấu vết của ta. Ta yêu huynh lắm, yêu Mộ Dung Sở Y nhất, ta không cho phép bất kỳ ai được chạm vào huynh ngoài ta. Sở Y, vi phu nhớ huynh, rất nhớ, cũng rất yêu huynh. Ta vì huynh mà một lần nữa làm quân tử, hoàn lương vì Tiểu Long Nữ của ta, ngoài huynh ra, ta không sợ gì cả. Vì tiểu cữu, cái gì ta cũng có thể làm, xin huynh đừng bỏ mặc ta. Giang Dạ Tuyết ta hứa, cả kiếp này chỉ yêu một mình huynh, chỉ nhớ tới huynh. Cả hai đời của ta chỉ yêu một người, hơn ba mươi năm rồi, duy nhất một mình huynh. Sở Y tốt, bảo bối ngoan, thê tử của ta, huynh có hiểu ý ta không? Lần sau, nếu huynh không bận, huynh lại nấu cơm cho ta ăn, có được không? "

" Ngươi biết mà... Ưʍ... Dạ Tuyết... Lão công... Ta... A... Ta vẫn luôn yêu ngươi... A... Ta yêu ngươi lắm... Ta muốn... Bảo hộ ngươi... Cả đời này... Cùng ngươi... Không buông tay... Ưʍ... Lão công, sau này, ngươi muốn ăn gì... Ta đều làm cho ngươi... A... Phu quân... Ta yêu ngươi... Ưʍ... Ngươi chậm... Chậm một chút... "

Nghe được Mộ Dung Sở Y cố hết sức nói từng đoạn, tuy không trôi chảy nhưng Giang Dạ Tuyết vẫn hiểu, người hắn yêu đẹp như thiên tiên vậy. Hắn nhận ra bản thân thật may mắn, vẫn có ái thê bên cạnh, y là người thương hắn nhất, luôn muốn bảo hộ hắn. Mặc kệ hắn từng sa vào con đường tà ma ngoại đạo, y vẫn bao dung mở rộng vòng tay đưa hắn về nhà. Nhạc phủ không phải là nhà của hắn, nơi nào có tiểu cữu, nơi đó mới thực sự là nhà. Bao nhiêu năm rồi, hắn không còn quá chấp nhặt chuyện tranh giành địa vị hay gia sản nữa. Khi biết được người kia chịu hạ xuống mặt mũi làm nương tử một đời một kiếp không buông tay hắn, luôn cố gắng chiều chuộng hắn, còn sẵn sàng vì hắn mà học nấu ăn, Giang Dạ Tuyết quả thực chậm lại động tác. Đôi mắt hắn bỗng chốc nhòe đi, nước mắt rơi trên mặt Mộ Dung Sở Y, đọng lại trên môi y, mặn chát, không ngờ lại làm y hoảng loạn, đưa tay muốn vuốt mặt hắn :

" Dạ Tuyết, ngươi sao vậy? Lão công, ngươi khóc sao? Ngươi... Ngươi nói gì đi, ta không nhìn thấy ngươi ".

Giang Dạ Tuyết ôm lấy người dưới thân mình thật chặt, vùi mặt vào cổ y, cố nén lại nước mắt. Tiểu cữu giống như liều thuốc an thần của hắn vậy, mỗi lần bên cạnh y, hắn đều thấy tâm mình an yên hẳn, hắn chỉ còn có y thôi. Nghe được hắn nói hết câu, Mộ Dung Sở Y khẽ cười bên tai hắn, thuận miệng dọa hắn một chút cho bỏ ghét :

" Không có gì, Sở Y, huynh thật tốt, không ai tốt với ta hơn huynh. Đời trước là ta nợ huynh, ta sẽ dùng cả đời trả cho huynh, huynh là nhà của ta. Tiểu cữu, ta thích huynh nhất, huynh có thích ta không? "

" Chỉ có đồ ngốc mới hỏi câu dư thừa như vậy. Ta đã nói, ta sẽ không bỏ rơi ngươi. Bất kể ngươi tên Nhạc Dạ Tuyết hay Giang Dạ Tuyết, ta mang họ Mộ Dung hay họ Sở, đều là ta, đều là ngươi. Nếu ngươi dám chạy, ta dám đánh gãy chân ngươi ".

Giang Dạ Tuyết phì cười đầy hạnh phúc, Tiểu Long Nữ đã bị hắn làm đến thất thần còn có thể đùa được, xem ra là y hưởng thụ chưa đủ nên còn muốn đánh hắn. Hắn cảm thấy y quá lý trí, đến chuyện chăn gối cũng có thể suy tính vì đại cục được, không nói gì liền tiếp tục công việc đang dang dở, đặt y nằm hẳn lên bàn, hành hạ y trầm mê trong sóng tình. Mộ Dung công tử bị kɧoáı ©ảʍ đánh úp bất ngờ, sướиɠ đến mức không nhịn được xuất ra lần hai, còn hắn lần nữa xuất vào bụng y. Chỉ là lần này, y không nhìn thấy gì, cũng không kiểm soát được bản thân, toàn bộ đều bắn lên ngực hắn, toàn thân vô lực ướt đẫm mồ hôi. Y lắc lắc cổ tay tê rần muốn giải thoát, hắn hiểu ý cởi bỏ cả hai dải lụa, đôi mắt xinh đẹp dần lấy lại tiêu cự. Trước mắt y hiện lên gương mặt đang cười xán lạn đầy vui vẻ của hắn, bàn tay y vô tình đặt trên ngực hắn, giờ phút này đã dính không ít bạch trọc của chính mình. Mộ Dung Sở Y mở to mắt trừng hắn, y sợ ngây người, lại nghe giọng hắn vang lên, đôi mắt hạnh híp lại nhìn y chăm chú, cười cực kỳ ngả ngớn :

" Tiểu cữu trừng mắt nhìn ta làm gì? Tất cả đều là của huynh hết, huynh không phải ngại. Từ đầu ta đã cho huynh ăn rất nhiều rồi, đêm nay huynh sẽ không bị đói đâu. Toàn bộ của ta đều được huynh giữ lại trong bụng, lần này ta dính một ít có sao đâu ".

" Ta không phải nữ nhân, ngươi đừng có được nước làm tới! Sao ngươi có thể để như vậy? Bẩn, không được, ta giúp ngươi lau ".

" Huynh hiện tại không ngồi dậy nổi còn muốn giúp ta lau, chẳng bằng ta ôm huynh đi tắm còn nhanh hơn. Nãy giờ huynh cũng mệt rồi, ta giúp huynh thư giãn ".