Chương 22: Thăm hỏi

Đợi Giang Dạ Tuyết ra ngoài đóng cửa lại, Mộ Dung Sở Y mới quay sang biểu đệ hỏi :

" Ngươi muốn nói gì? "

" Đại ca, đệ hỏi cái này, huynh nghe xong đừng đánh đệ nha, cũng đừng giận đệ ".

" Nói ".

Cố Mang nhìn y một chút, lựa lời cẩn thận tránh làm y nổi giận, suy nghĩ kỹ càng rồi thấp giọng hỏi :

" Huynh bệnh thành thế này, có phải do tắm đêm không? Còn là tắm lâu nữa? "

Mộ Dung Sở Y khẽ nhíu mày, cảm giác câu hỏi tiếp theo chắc chắn không tốt lành gì, cũng " Ừm " một cái cho xong chuyện, ai ngờ Cố Mang nhìn y như thể nhìn cái gì rất lạ, có vẻ kinh ngạc lẫn khϊếp sợ. Y lại đang muốn kết thúc chủ đề này cho nhanh nên có hơi nóng nảy mà hỏi :

" Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? "

" Có phải cả đêm huynh không ngủ không? "

" Thì sao? "

" Cả đêm không ngủ còn tắm khuya ngâm nước, vậy mà không bệnh mới lạ, nhưng việc gì khiến huynh phải tắm lâu như vậy? Không lẽ... Hai người làm cái gì tình thú sao? Còn là chơi cả đêm? Đệ nghe nói huynh đã ngủ suốt một ngày một đêm, có phải không? "

" Cố Mang ngươi câm miệng cho ta! Chuyện này có gì hay mà nói nhiều vậy? Cũng nhờ chủ ý sáng suốt của ngươi nên ta mới bệnh đó, hai người các ngươi quả nhiên là bằng hữu tốt ".

Cố Mang bỗng dưng bị ăn mắng, vẫn chưa hiểu chuyện này vì sao lại liên quan đến mình, ngơ ngác hỏi đại ca đang mặt đỏ tai hồng, cả l*иg ngực phập phồng lên xuống, đúng dáng vẻ một mỹ nhân lạnh lùng uy nghiêm đang nổi giận nhưng y đỏ mặt thực sự rất đẹp, có là nam nhân cũng không thành vấn đề, nữ nhân căn bản không so được với y :

" Do đệ à? Đệ làm gì sai mà huynh nói là chủ ý của đệ? "

" Còn dám hỏi? Cái chủ ý " Phu thê đầu giường giận cuối giường hòa " kia của ngươi được hắn áp dụng tận hai đêm liền. Đêm đầu tiên còn đỡ, đêm thứ hai... "

Mộ Dung Sở Y không nói được nữa, ngắc ngứ mãi cũng không có chữ nào được phát ra nữa, cả căn phòng im lặng một cách quỷ dị, mặt y nóng lên lại đỏ bừng như bị sốt. Đương nhiên Cố Mang cũng hiểu ra vấn đề, nhưng cố tình lại không biết điều mà im lặng, tiếp tục khẽ cảm thán trêu chọc y :

" Để đệ đoán nha, có phải huynh ấy rủ huynh chơi bồn tắm uyên ương không? Nhạc huynh không ngờ lại khỏe như vậy, đệ quả nhiên không nhìn lầm người. Nhân phẩm tốt, sức khỏe cũng tốt, Tiểu Long Nữ, sướиɠ nhất huynh rồi. Chuyện này có gì đâu mà khó nói, bình thường thôi, da mặt huynh mỏng quá rồi đó, lúc nãy đệ nhìn huynh cảm giác khϊếp sợ là vì không nghĩ huynh cũng dai sức như vậy. Tiểu Long Nữ, không nghĩ tới trên giường huynh cũng mạnh mẽ như thế, đúng là trái ngược với dáng vẻ lạnh lùng cấm dục thường ngày của huynh, xem ra lần này đệ được mở mang tầm mắt rồi. Huynh và công chúa nhà đệ đúng là không phải người thường mà, nhìn không ra đó, không hổ danh là " Chân nhân bất lộ tướng ". Đại ca, để đệ cho huynh biết một chuyện, nam nhân mỹ mạo chân dài lại còn có sức khỏe tốt tuyệt đối không thể tùy tiện lên giường của họ, nếu không họ sẽ bắt đối phương chịu trách nhiệm, nên là chuyện này đệ chịu nhiều rồi, đại ca không phải chịu khổ đâu, có Nhạc huynh gánh trách nhiệm thay rồi, haha! Cung hỷ cung hỷ, chờ ngày đại ca khoác lên hỷ phục tân nương, đệ hạnh phúc quá đi! "

" Câm miệng! Mộ Dung Liên thế nào rồi? "

Cố Mang đang thao thao bất tuyệt còn cười hí hửng lại lần nữa bất ngờ, nụ cười tắt hẳn, nhớ lần trước y đến xin thuốc cho Mộ Dung Liên lại nhận được một câu khinh bỉ của đại ca :

" Cai nghiện cho Mộ Dung Liên? Tên đó có nhu cầu cai thuốc sao? Hắn chịu làm theo lời ngươi nói à? Tên Mộ Dung Liên đó mắng chửi ngươi suốt ngày mà ngươi còn muốn cai nghiện cho hắn, ngươi cuồng bị ngược sao? "

Thái độ của Mộ Dung Liên đối với Mộ Dung Sở Y cũng không tốt lắm, tuy mỗi lần mở miệng là " Ngươi đừng có lấy Si Tiên ra hù dọa ta! " nhưng vẫn có chút sợ y, chỉ cần y mở miệng, hắn lập tức ngậm miệng không nói tiếp nữa. Hôm nay đại ca hắn lại chủ động đi hỏi thăm Vọng Thư Quân, Cố Mang thực sự một thoáng đó nghĩ mình nghễnh ngãng nên nghe nhầm hoặc tai muốn điếc nên nghe không rõ, ngập ngừng hỏi lại :

" Đại ca, có phải là đệ nghe nhầm không? Huynh đây là đang hỏi thăm Liên đệ sao? Hai người trước đây đâu có giao tình đâu? "

" Ta hỏi thì cứ nói, hỏi nhiều như vậy làm gì? "

" Hơn một tháng nay đệ ấy rất nghiêm túc mà cai nghiện, Trúc Lạc Diệp hầu như ngày nào cũng đến. Nay đệ ấy nhìn không còn gầy xọp như trước, đã có da có thịt hơn nhiều, cũng siêng lên thượng triều hơn hẳn, đệ thấy hắn như vậy cũng rất mừng. Đại ca, huynh không biết đâu, ngày đầu tiên đệ phải đứng ra hòa giải, nếu không thì không cai được, hắn và Trúc đệ thiếu chút nữa là cãi nhau lớn ".

Hơn một tháng ở nhà không ra ngoài, đây có lẽ là tin tức lạ nhất đối với Si Tiên băng lãnh không quan tâm đến người ngoài. Mộ Dung Liên nghiêm túc cai nghiện còn chịu khó lên thượng triều? Nghĩ đến cũng đã thấy lạ. Lúc trước một năm hắn chịu đi mười lăm ngày đã là hiếm có rồi, không lẽ cái tên Trúc Lạc Diệp kia có sức ảnh hưởng đến vậy à? Y nghiêm túc hỏi Cố Mang :

" Ngươi nói thật cho ta, Mộ Dung Liên gần đây còn có gì khác thường nữa không? "

Cố Mang trầm ngâm ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra, khẽ " A! " một tiếng :

" Đúng rồi, huynh không nhắc đệ cũng không nhớ. Gần đây bên cạnh việc siêng vào cung thượng triều bàn bạc với công chúa Mộng Trạch về xây dựng học cung và nghiêm túc cai thuốc, đệ còn thấy đệ ấy suốt ngày ôm mãi một quyển sách ảo thuật nhìn đã cũ lắm rồi. Trong phủ Vọng Thư không thiếu sách ảo thuật nhưng đều bị Triệu phu nhân hủy gần hết, gần đây mới mua thêm, nhưng đệ không hiểu vì sao hắn lại ôm một quyển sách cũ mà không phải là đọc những quyển mới mua. Huynh không biết đâu, đôi khi đệ còn thấy hắn so sánh nét chữ trên bìa với nét chữ trên tờ giấy yêu cầu điều trị mà Trúc Lạc Diệp viết nữa, có hỏi cũng chỉ được một câu " Không có gì " nên đệ cũng không hỏi nữa ".

" Cố Mang, lúc nào đó ngươi nói hắn đến phủ Khương dược sư khám bệnh đi, ta cảm thấy chuyện này có gì đó đang là bí mật. Còn nữa, nhớ hỏi Khương dược sư nhà của tên họ Trúc kia, ta thấy hắn không đơn giản chỉ là y sư bình thường đâu ".

" Được, đệ nhớ rồi. Khi nào Trúc đệ không đến, đệ sẽ nói Liên đệ đi Khương phủ ".

Hai huynh đệ họ Sở nói chuyện một lúc mới tan, chủ yếu là Cố Mang muốn đại ca y ăn thử thức ăn mới làm, Mộ Dung Sở Y đành miễn cưỡng ăn một miếng khỏi phiền phức, miễn phải nghe y lải nhải bên tai. Vài ngày sau đó có một hôm Trúc Lạc Diệp không đến được, báo cáo mình bận, Cố Mang liền gợi ý cho Mộ Dung Liên :

" Liên đệ, hôm nay đệ đến Khương phủ kiểm tra đi, ta đi cùng đệ, xem thử sau hơn một tháng điều trị thì sức khỏe đệ thế nào rồi ".

Mộ Dung Liên tay vẫn ôm quyển sách ảo thuật cũ kia, không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói lời từ chối :

" Ta chưa muốn bị điếc đâu, ngươi tự đi đi. Từ lúc bắt đầu điều trị đến giờ, ta không đυ.ng vào một chút thuốc, tốt hơn trước nhiều. Có đi thì ta cũng đi một mình, cũng không phải trẻ con để ngươi phải canh chừng ta, lo cho họ Mặc kia đi ".

" Vậy đệ trước giờ chưa bao giờ thắc mắc về thân phận của Trúc Lạc Diệp sao? Ta cảm thấy hắn không đơn thuần chỉ là một y sư, không phải đệ trước giờ đều rất thận trọng à? Sao lần này lại dễ dàng tin người như vậy? Từ lần đầu tiên gặp hắn ta đã thấy người này không đơn giản ".

Mộ Dung Liên lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn Cố Mang, trong mắt ánh lên sự khó hiểu nhưng giọng điệu vẫn như vậy không đổi khiến Cố Mang hơi kinh ngạc, càng làm y tò mò hơn nữa là quyển sách kia có gì thu hút Mộ Dung Liên tới vậy :

" Điều trị cho bổn vương khỏe mạnh khỏi hẳn là được, còn chuyện hắn là ai, gia đình hắn thế nào ta đâu cần phải biết. Hắn không đơn giản là y sư, được, không thành vấn đề, gia đình hắn thế nào có liên quan gì đến ta? Không phải ta chủ quan, nhưng ta và hắn không có quan hệ gì khác, chỉ là y sư và bệnh nhân thôi. Hắn điều trị cho ta đến hiện tại cũng là ngươi muốn ta cai thuốc, hắn là do ngươi tiến cử, còn nói hắn là đệ tử của Khương dược sư, tay nghề cao, là ai nói? "

" Đệ nghe ta lần này, đệ không cảm thấy hắn chủ động tiếp xúc với đệ hơn hẳn những người khác sao? Ta nói chuyện với hắn nhưng cũng quan sát hắn, hắn không đơn giản, còn có gì đó đang giấu chúng ta. Nghe lời ta, đến Khương phủ khám bệnh, mang theo đơn thuốc hắn viết cho đệ đến cho Khương dược sư xem, nhân tiện hỏi luôn nhà của hắn ở đâu, tiện đường thì đến đó cho hắn biết đệ đã đến Khương phủ kiểm tra sức khỏe, có gì thì về nói ta ".

" Đi thì đi, bớt nói nhiều, miễn cho ta phải phiền phức ".

" Được ".

Mộ Dung Liên vậy mà lại thực sự làm theo lời của Cố Mang, đến Khương phủ khám bệnh, vừa đúng lúc Khương dược sư đang ở nhà sau khi kết thúc chuyến ngao du. Bệnh nhân khác đến khám bệnh đều phải là người có tiền, mà Mộ Dung Liên thực sự không thiếu tiền, nhưng chuyện hắn chịu đến đây thì quả thực là chuyện lạ. Có vài người không nhịn được mà thấp giọng thì thầm, bị ánh mắt sắc như dao của Mộ Dung Liên trấn áp, ngậm miệng không dám nói nữa bởi ai cũng biết tính tình vị Vọng Thư Quân đây vui giận thất thường, thủ đoạn tàn nhẫn, cũng không ai dám có gan chọc giận hắn. Mộ Dung Liên vừa đến cửa đã hỏi :

" Hôm nay Khương dược sư có ở đây không? "

Người gác cổng nhanh nhẹn trả lời :

" Chủ thượng đang ở đây, Vọng Thư Quân ngài chờ một lát ".

Mộ Dung Liên bước vào đợi một chút mới thấy Khương Phất Lê bước ra, áo thêu xanh nhạt cầu kỳ sang trọng, cổ áo xếp chồng từng lớp, đai lưng được buộc ngay ngắn, mắt hạnh nhạt màu, dung mạo lạnh lùng, thần thái ngạo mạn, cả người toát lên vẻ quý phái của đệ nhất phú hào, là " Sân " trong " Tham Sân Si " của Trọng Hoa, là thần y hiếm có trên đời. Khương Phất Lê liếc mắt nhìn Mộ Dung Liên một cái, cất giọng nhàn nhạt nhưng ngữ điệu lại không coi ai ra gì, dù sao trước giờ tính tình hắn ương ngạnh quái đản, lại cậy mình có tài nên chẳng nể nang ai, miệng mồm cũng không thèm tích đức, làm việc toàn ưng gì làm nấy theo cảm tính :

" Ngươi đến có việc gì? "

" Kiểm tra sức khỏe sau hơn một tháng cai nghiện ".

" Phù Sinh Nhược Mộng không phải thứ dễ cai, hơn một tháng có thể xem ra được cái gì? Về đi, không tiễn ".

" Đệ tử của ngươi đang điều trị cho bổn vương, Khương dược sư đây đừng nói là không biết hắn ".

Hai chữ " Đệ tử " rơi vào tai của Khương Phất Lê, hắn dừng động tác xoay người, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, nhàn nhạt hỏi :

" Làm sao ngươi biết hắn? "

" Cố Mang muốn hắn chữa cho ta, thế nào? "

" Hắn cho ngươi dùng thứ gì? "

" Tự ngươi xem đi ".

Mộ Dung Liên lấy đơn thuốc và yêu cầu trong quá trình cai nghiện mà Trúc Lạc Diệp đã viết ra trước đây đưa cho Khương Phất Lê, mà vị Khương dược sư này ban đầu chỉ nhìn lướt qua, nhưng đến tờ giấy ghi đơn thuốc bỗng nhíu mày, đọc cực kỳ chăm chú, sau đó gấp lại hỏi hắn :

" Linh Lung Dược ngươi lấy ở đâu? "

" Cố Mang đưa cho hắn, cụ thể ta không rõ ".

" Hắn chữa cho ngươi thế nào? "

" Hai tuần đầu dùng ngân châm kèm thuốc bổ ép độc, sau đó tiến hành điều trị chính thức, mỗi ngày uống hai lần trước khi ăn ".

" Trong quá trình điều trị ngươi có hút lần nào không? "

" Không có ".

Hỏi vài câu như vậy, sắc mặt Khương Phất Lê khẽ nghiêm một chút, sau đó lại mở miệng :

" Không tồi, xem ra cũng không uổng công ta dạy dỗ hắn. Hắn có dặn ngươi mua gì ở chỗ ta không? "

" Mứt quả kéo dài tuổi thọ ".

" Thành giao ".

Kiểm tra cho Mộ Dung Liên xong, dặn dò thêm vài thứ, Khương Phất Lê đang muốn xoay người đi không tiễn thì nghe tiếng Mộ Dung Liên gọi ngược lại :

" Khoan đã ".

" Chuyện gì? "

" Trúc Lạc Diệp nói hắn là đệ tử của ngươi, ngươi có biết nhà hắn ở đâu không? "

" Ngươi hỏi nhà hắn làm gì? Hắn thường xuyên không có ở nhà, tìm đến cũng vô ích ".

" Bổn vương có việc muốn hỏi hắn, Khương dược sư biết thì mau nói, bổn vương không có nhiều kiên nhẫn đâu ".

" Trúc phủ gần học cung, đến đó tìm ".

" Được ".

Rời khỏi Khương phủ, Mộ Dung Liên tìm đến Trúc phủ, tòa nhà không quá mức xa hoa nằm giữa vương thành Trọng Hoa đông đúc xô bồ. Đúng như tên họ, bên trong phủ trồng phần lớn là cây trúc, yên tĩnh bình dị, hắn mới đến cổng liền bị chặn lại :

" Vọng Thư Quân đến đây có việc gì? Không có chuyện gì quan trọng thì mong ngài dừng bước quay về ".

" Trúc Lạc Diệp có ở đây không? "

" Ra là tìm thiếu gia, mời ngài đến sảnh, thiếu gia sẽ ra ngay ".

Mộ Dung Liên đến chỗ yên tĩnh thế này, trong lòng cảm giác thư thái không ít, lư hương tỏa ra mùi trầm hương dễ chịu, đợi người đi báo cáo cho vị thiếu gia họ Trúc kia, ngẫm nghĩ vì sao có cả một tòa phủ lớn thế này mà Trúc Lạc Diệp không ở, lại đi lang thang bên ngoài chọn một ngôi nhà nhỏ có phần cũ kỹ bên cạnh Khương phủ. Còn đang suy tư thì bên cạnh vang lên tiếng đặt bình trà, người vừa ngồi xuống gọi một tiếng " Vọng Thư Quân ", hắn đang thả hồn giật mình quay đầu lại. Trúc Lạc Diệp hôm nay mặc một bộ lục y, đai lưng thắt gọn gàng ngay ngắn, tóc buộc cao khẽ cười với hắn một cái, hai lúm đồng tiền hiện rõ, rót cho hắn một tách trà, bình tĩnh mà hỏi hắn :

" Làm sao ngài biết chỗ này mà đến? "

" Ta đến Khương phủ kiểm tra sức khỏe sau hơn một tháng điều trị, không có vấn đề gì. Ngươi là thiếu gia à? Sao trước giờ ta chưa bao giờ biết đến Trúc phủ? "

" Cha mẹ ta không muốn cuốn vào cuộc chiến tranh chính trị chốn vương triều nên lui về đây nghỉ dưỡng, lâu lâu mới vào triều một lần. Vọng Thư Quân ngài lại không lên thượng triều thường xuyên, không biết cũng không phải chuyện gì lạ ".

" Vậy sao? Hiện tại chỉ có ngươi ở đây? Không còn người thân nào khác sao? "

" Nhà còn một tỷ tỷ đã có phu quân, cha mẹ ta đã đi ngao du, chỉ có ta tiếp quản nơi này ".

Hai người chỉ mới nói được vài câu, Mộ Dung Liên còn đang muốn hỏi tiếp vì sao hắn nhìn chữ của Trúc Lạc Diệp càng lúc càng thấy quen mắt thì bên ngoài có người đến bẩm báo :

" Thiếu gia, có người trong cung đến truyền ý chỉ ".

" Ta biết rồi, sẽ tới ngay. Vọng Thư Quân ngài đợi ta một chút ".

Trúc Lạc Diệp đứng dậy đi ra ngoài cửa, bây giờ Mộ Dung Liên mới để ý đến ngoại hình hắn một chút. Vóc dáng mảnh mai cao gầy thanh tú, quả nhiên là nam sinh nữ tướng, dung mạo cũng không đến nỗi tệ, ít nhất là so với công chúa Mộng Trạch cũng không hơn kém. Da trắng môi hồng, một đôi mắt hạnh biết cười trong vắt linh động, đuôi mắt cong cong mang đến cảm giác an tâm cho người đối diện. Tam quan đoan chính, trên má còn có lúm đồng tiền, tay luôn cầm theo một chiếc quạt xếp có vẽ hình lá trúc, bên trên viết vài dòng thơ, nhìn cực kỳ thư sinh văn nhã, càng nhìn lại càng giống nét chữ trên bìa của quyển sách ảo thuật cũ ở nhà hắn. Không biết vì sao nhưng Mộ Dung Liên luôn cảm thấy nét chữ trên quyển sách kia có liên quan đến hắn, chỉ tiếc rằng hiện tại hắn không nhớ được. Đang thất thần suy nghĩ thì bên ngoài vang lên giọng hô lảnh lót động lòng người của công công đến truyền ý chỉ đánh thức hắn khỏi dòng tâm tư, tiếp theo là tiếng phụng chỉ đầy nghiêm túc của người vừa bước ra ngoài :

" Trúc tướng quân tiếp chỉ! "

" Có thần ".

Mộ Dung Liên bắt đầu thấy có gì đó đang xoay vòng vòng trong đầu hắn, chỉ có một câu hỏi đầy hoang mang :

" Trúc tướng quân? Hắn thực sự là tướng quân? "