Chương 3: Trở lại làm người

Những ngày sau đó, Liệt Dương Chân liên tục nghe được một ít tin tức từ bên ngoài, cuối cùng cũng xác định được một việc: Vậy mà nàng đã sống lại, hơn nữa còn trở lại từ trong bụng mẹ!

Trời ơi! Lúc trước khi vừa đoán ra được chuyện này, một người mạnh mẽ như đại tiểu thư Liệt Dương gia cũng xúc động đến mức rơi lệ. Hiện tại mọi việc còn chưa có xảy ra, phụ thân, mẫu thân, tổ phụ, bọn họ đều không có việc gì, đều khỏe mạnh, bây giờ đều là sự kỳ vọng và mong chờ đối với đứa bé đầu tiên sẽ là gia chủ đời thứ ba của Liệt Dương gia.

Chỉ là, đời này, nàng có lẽ phải làm cho bọn họ thất vọng rồi.

Nàng, Liệt Dương Chân, đời này chỉ muốn làm một kẻ ăn chơi trác táng.

Không sai, đời trước, Liệt Dương gia bị đề phòng, ngoại trừ tiếng tăm cao ở ngoài, một phần nguyên nhân chắc cũng liên quan đến nàng, là một người thừa kế xuất sắc, cũng đủ để nâng cao danh tiếng cho Liệt Dương gia, đây là điều mà hoàng đế chắc chắn không muốn nhìn thấy.

Ngược lại, một người không học vấn không nghề nghiệp lại ăn chơi trác táng, cho dù quyền thế của Liệt Dương gia to lớn, sau này ở trong tay nàng, cũng không tạo ra được mối nguy lớn nào.

Dựa vào đâu Liệt Dương Chân có thể chắc chắn người thừa kế của Liệt Dương gia chính là nàng? Điều này chắc chắn phải nói tới quy tắc chung của giới thượng lưu ở Đông Hoa đế quốc: Người thừa kế phải là dòng chính. Huyết thống là quan trọng nhất, người thừa kế gia tộc xét về huyết thống đầu tiên, huyết thống lại xét về đứa trẻ lớn nhất.

Đời trước, dòng chính Liệt Dương gia làm chủ một nhà, cha mẹ nàng cũng chỉ có nàng là con gái. Chỉ cần Liệt Dương Chân nàng chưa chết, dù sớm hay muộn thì Liệt Dương gia cũng là của nàng.

Khi còn trong bụng mẹ, nàng không có cách nào để tu luyện được, không thể tu luyện được những pháp quyết do thế hệ trưởng lão truyền lại. Liệt Dương Chân chỉ có thể dùng sức mạnh bẩm sinh để cọ rửa thân thể một lần, tức là tẩy tủy, nàng dám chắc rằng, sức mạnh của nàng đời này chứ chưa nói tới cái khác, so với nàng đời trước mạnh hơn rất nhiều.

Hôm nay, khi đang hấp thu sức mạnh bẩm sinh, Liệt Dương Chân cảm thấy áp lực từ bốn phía truyền đến, nàng biết mẫu thân đang muốn sinh nàng ra. Vô tình làm mẫu thân nhiều chịu cực khổ như vậy nên nàng rất là phối hợp theo lực đạo này trượt ra ngoài.

“Chúc mừng gia chủ, là một tiểu quận chúa!”

Hoàng đế lập nên Đông Hoa quốc từng chính miệng hứa hẹn, gia chủ của tứ đại gia tộc ở Đông Hoa sẽ có tước vị giống như vương tử. Nếu người thừa kế là nam thì phong quận vương, là nữ thì phong quận chúa. Cũng chỉ có người thừa kế gia chủ của tứ đại gia tộc mới có vinh dự như vậy. Liệt Dương Chân vừa sinh ra, liền được thừa hưởng tước vị, lúc này bà mụ mới gọi nàng là tiểu quận chúa.

Liệt Dương Phong nhìn đứa bé trong tay phấn điêu ngọc trác*, không giống với những đứa bé vừa sinh ra đã đỏ hồng nhăn nheo, Liệt Dương Chân vừa sinh ra đã trắng nõn mềm mại, khiến người khác phải yêu thương, sau đó, đôi mắt đứa bé mở ra, một đôi mắt sáng ngây thơ nhìn người, giống như muốn làm tâm người xem mềm nhũn.

(Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.)

Liệt Dương Chân đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của phụ thân, cảm xúc đè nén dưới đáy lòng đột nhiên bùng nổ, đứa bé không nhịn được run lên, sau đó “oa” một tiếng khóc lớn.

Liệt Dương Phong luống cuống tay chân không biết phải làm như thế nào, cũng may có bà mụ bên cạnh nhanh trí: “Nhìn tiểu quận chúa khóc nhiều lại mạnh mẽ như vậy, ta đã từng đỡ đẻ cho nhiều đứa trẻ, chắc chắn tiểu quận chúa là đứa trẻ khỏe mạnh và có tinh thần nhất.”

Hạ nhân dỗ cho Liệt Dương phong trong tâm như nở hoa, không chút do dự thưởng lớn.

Toàn bộ hạ nhân của Liệt Dương gia đều vui vẻ không thôi, khi mà người thừa kế dòng chính được sinh ra, bọn họ liền được ban thưởng cầm đến mỏi tay.

Chỉ có Liệt Dương gia chủ là đáng thương, giống như thê tử hắn nói, hắn còn không có quyền đặt tên cho con gái của mình.

Ban đầu Liệt Dương lão gia chủ có chút bất ngờ, sau khi biết được giới tính của cháu gái, cũng chỉ nói một câu:

“Dù sao thì bản chất vẫn như nhau. Đứa trẻ của Liệt Dương gia ta, tất nhiên ta muốn nó được sống tự do, thoải mái theo ý mình. Đứa nhỏ này, lấy tên là Liệt Dương Chân!”

Một cái tên hay như vậy được đặt rất nhanh, có thể thấy lão gia tử đã nghĩ kỹ về tên đứa cháu từ sớm.

Tội cho Liệt Dương gia chủ, chỉ có thể lén lút trở về phòng cùng thê tử đặt tên ở nhà cho con gái.