Chương 2: Tự sát

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Liệt Dương Chân chỉ cảm thấy đầu óc mình thật loạn, các loại âm thanh hình ảnh hoảng loạn ào ào kéo đến; lại gần như từ trước đến nay nàng chưa bao giờ tỉnh táo như vậy, giống như mình đang đứng ở một nơi rất cao, nhìn xuống phía dưới: khuôn mặt nàng đờ đẫn, còn thuộc hạ trung thành của nàng đang đỏ bừng hốc mắt, đối diện với người của Nam Khải đế quốc mang vẻ mặt lạnh nhạt.

“Ha ha ha ha... Tiếc cho Liệt Dương Chân ta tự xưng là một đời thông minh sáng suốt, lại chỉ một chuyện đơn giản như công cao lấn chủ mà cũng không nhận ra, một chiếc giường mỏng vậy sao có thể để người yên tâm ngủ say? Thật sự đúng là nên đi đến kết thúc này!” Tiếng cười buồn thương của Liệt Dương Chân vang lên, nhìn về trận doanh của kẻ địch: “Là Liệt Dương gia ta có mắt mù, không hiểu rõ thời thế, mới rơi vào kết cục như vậy.”

Tuy nhị hoàng tử xưa nay nổi tiếng là một người lạnh lùng từ trong tâm, giờ phút này cũng vì một tiếng cười bi thương của Liệt Dương Chân mà rung động.

“Ta đã nhận được ý tốt của ngài!”. Sau khi sự đau xót tột cùng qua đi, Liệt Dương Chân thế mà lại nở một nụ cười nhẹ với Nam Khải nhị hoàng tử, không biết vì sao, nhị hoàng tử Tiêu Kỳ đã nhận ra có gì đó không đúng.

“Nhưng! Chiến binh của Liệt Dương gia! Là chiến binh của Đông Hoa quốc!”

Đây là câu cuối cùng Liệt Dương Chân để lại trên mảnh đất này.

“Tướng quân!”

“Phịch” các thuộc hạ nhìn người trước mặt đã lặng yên không còn hơi thở, sôi nổi nghẹn ngào quỳ xuống, cùng đi theo nàng.

“Liệt Dương Chân, bổn vương kính trọng ngươi!”

Nam nhân cầm thương ngồi trên ngựa nhìn nàng đã chết không nhắm mắt, quay ngựa lại.

“Hậu táng!”

Liệt Dương Chân chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân nàng còn có một ngày có thể tỉnh lại.

Không, cũng không thể coi là tỉnh lại, ít nhất thì đôi mắt của nàng còn không mở ra được, nhưng vẫn cảm nhận được.

Nhưng mà, thật là thoải mái.

Ý thức của Liệt Dương Chân không chống lại được sự ấm áp này, nặng nề lâm vào mơ màng.

Không biết đã qua bao lâu, Liệt Dương Chân tỉnh lại lần nữa, vẫn là hoàn cảnh tối tăm như trước. Nhưng thật là ấm áp, cảm giác rất an tâm. Nơi này là chỗ nào?

Tuy nhiên, rất nhanh nàng liền không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, bởi vì nàng đã cảm nhận được sức mạnh bẩm sinh! Mọi người đều biết, một chiến binh chỉ khi đột phá được gông cùm xiềng xích, đạt được thành tựu mới có thể đạt được sức mạnh bẩm sinh, nhưng mà khi đó xương cốt đã thành hình xong hết rồi, sức mạnh bẩm sinh có thể tẩy tủy nhưng tác dụng cũng rất kém. Cho nên, có được sức mạnh bẩm sinh càng sớm, năng lực càng cao hơn.

Liệt Dương Chân đến năm 15 tuổi mới đạt được thành tựu, có được sức mạnh bẩm sinh, vì lỡ mất nên không thể trở thành thiên tài. Hiện giờ tuy không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ở nơi này nàng có được sức mạnh bẩm sinh, không cần phải làm một đứa ngốc nữa. Vào thời Trung cổ, phép thuật kỳ diệu của linh hồn là tự điều khiển, Liệt Dương Chân hấp thụ sức mạnh bẩm sinh như một kẻ đói khát.

Ngày tiếp theo, Liệt Dương Chân vừa tu luyện vừa tự hỏi những chuyện đã xảy ra một lần, trước kia nàng chưa từng nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này, đương nhiên cũng chưa từng mất công đi suy nghĩ sâu xa về nó, hiện tại nghĩ lại, đúng thật nhiều việc đã sớm có manh mối lộ ra.

Hoàng đế mấy năm nay từ từ xa cách Liệt Dương gia, mạnh mẽ nâng đỡ một quý nhân mới, mà bản thân nàng lại lộ ra thiên phú tu luyện cực mạnh, tiếng tăm của Liệt Dương gia lại được nâng cao hơn, sợ là khi đó, bệ hạ cũng đã nổi lên ý định diệt trừ gia tộc nàng.

Ông nội cùng cha nàng không có khả năng một chút cũng không phát hiện ra ý nghĩ của hoàng đế, chỉ là không muốn tin tưởng người lúc trước thề thốt, chính miệng khen ngợi nàng là “Người bảo vệ của đế quốc”, thật sự có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.

Bản thân nàng mấy năm nay trải qua bao trận chiến lớn nhỏ, có trận nào mà không đầy những nguy hiểm? Một phần trong đó, chỉ sợ cũng có thủ đoạn hoàng đế bệ hạ rồi.

Liệt Dương Chân ở trong bóng đêm không biết thời gian đã qua bao nhiêu ngày, thẳng đến khi có một ngày, nàng cuối cùng cũng nghe được tiếng người.

“A Viện, nàng nói chúng ta nên lấy tên gì cho đứa bé thì tốt đây?”

Liệt Dương Chân đầy bất ngờ, giọng nói này chính là của phụ thân nàng!

Chuyện này đến cùng là như thế nào, gia tộc của nàng chẳng phải đã bị diệt sao? Chẳng lẽ chuyện đó là Nam Khải nhị hoàng tử lừa nàng?

Không! Không có khả năng! Trương Siêu chính là người nàng tin tưởng nhất, tuyệt đối không thể lừa gạt nàng.

Loại trừ khả năng này, Liệt Dương Chân còn đang mải suy nghĩ, lại nghe được một giọng nói khác.

“Chàng tự mình tính đi, từ khi biết được ta bắt đầu mang thai, mấy tháng này chàng đã nghĩ cho đứa nhỏ rất nhiều cái tên!” Bây giờ là giọng nói của một người phụ nữ, nghe giống như có chút không kiên nhẫn: “Chàng lại không có quyền làm chủ, đứa nhỏ này, cho dù là nam hay nữ, chính là người thừa kế của dòng chính Liệt Dương gia, lão gia tử nhất định sẽ tự mình đặt tên cho nó.”

Giọng nói này Liệt Dương Chân chắc chắn sẽ không nhận sai, đây là chính là giọng nói của mẫu thân nàng.

Đây là đã xảy ra chuyện gì? Trưởng nữ dòng chính của Liệt Dương gia, chẳng lẽ chính là nàng sao?