Chương 4: Dệt hoa trên gấm

(Dệt hoa trên gấm: làm cho một người hoặc một vật vốn dĩ đã đẹp càng trở nên đẹp hơn.)

Thời gian của trẻ con giống như trôi qua rất nhanh. Trong mắt những hạ nhân chăm sóc cho Liệt Dương Chân, tiểu quận chúa không giống như một đứa trẻ bình thường, không khóc không quậy phá, khi đói sẽ tự mình kêu lên “Nha nha” gọi người tới, cũng sẽ không tè dầm. Hiện tại mọi người trong phủ đều nói, tiểu quận chúa thật sự rất thông minh, có khả năng còn chính là một thiên tài hiếm thấy trên đời.

Rất nhanh đã đến ngày đầy tháng của Liệt Dương Chân.

Từ sáng sớm, Liệt Dương Chân đã được bảo mẫu giúp chuẩn bị và trang điểm một lượt. Nói là trang điểm chứ một đứa trẻ mới đầy tháng tuổi cũng cùng lắm là thay một chiếc tã lót màu đỏ thẫm, lại đeo thêm một chiếc khóa trường mệnh bằng vàng ròng khảm pha lê đỏ lên cổ mà thôi.

Trước đây nàng không có cảm giác gì, nhưng hiện tại nàng đã phát hiện ra, khi Liệt Dương gia khiến cho những kẻ khác phải kiêng kỵ, Liệt Dương Chân mới thực sự hiểu rõ độ nổi tiếng của Liệt Dương gia lớn tới cỡ nào.

Trong bữa tiệc đầy tháng của Liệt Dương Chân, chỉ cần là người có thân phận lớn một chút ở Đông Hoa quốc đều phải vội vàng tới chúc mừng, cho dù thân phận không đủ lớn để được tham dự, cũng sẽ tìm mọi cách dâng lên món quà của mình.

Chờ đến khi Liệt Dương Phong cùng nương tử ôm Liệt Dương Chân ra, không khí bữa tiệc chính thức đạt tới cao trào.

Khách khứa đến tham dự không ngừng khen ngợi Liệt Dương Chân đến mức lên trời.

“Tiểu quận chúa lớn lên thật xinh đẹp, khuôn mặt này, sau khi lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nhân không thua kém ai”

“Nhìn qua tiểu quận chúa có thần khí, chắc chắn giỏi giang hơn người.”

“Tiểu quận chúa nhất định sẽ giúp gia tộc chiến binh kéo dài sự huy hoàng!”

“Gia tộc chiến binh của Đông Hoa đế quốc, tất nhiên hổ phụ vô khuyển nữ*.”

(Hổ phụ vô khuyển nữ: cha tài giỏi thì con gái cũng không thể là kẻ dốt nát.)

“Thần bảo vệ của Đông Hoa đế quốc đời sau xuất hiện rồi.”

……

Liệt Dương Chân đúng là không còn gì để nói rồi, mới là đứa trẻ con một tháng tuổi, họ có thể nhìn ra tài năng trời ban, tư chất hơn người ở đâu? Lại còn nói cái gì mà thần bảo hộ của Đông Hoa đế quốc đời tiếp theo? Loại lời nói như vậy, có lời nào hoàng đế nghe xong mà sẽ vui vẻ chứ? Vậy mà cha mẹ nàng còn đắm chìm trong những lời khen ngợi con gái đến mức vui mừng ra mặt, khuôn mặt không giấu được sự tự hào.

Liệt Dương gia hiện tại đúng là đang rất nguy hiểm.

“Bệ hạ có thưởng!”

Nghĩ đến cái gì là cái đó tới, thánh chỉ từ trong cung được ban tới rồi, vẫn là ban thưởng rất nhiều đồ, cùng với dựa theo lệ thường ban phong quận chúa, đây rõ ràng là cảnh tượng dệt hoa trên gấm quen thuộc, Liệt Dương Chân lại cảm thấy một chút lạnh lẽo trong lòng.

Đây là kế hoạch của hoàng đế? Hoàng đế chỉ đánh vào sai lầm của kẻ khác, kiếp trước Liệt Dương gia cũng vì hành động này mà chết, kiếp này, nàng, Liệt Dương Chân sẽ không để lịch sử lặp lại!